Hai người vừa định bước vào trường thì một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại bên đường.
Lâm An Á bước xuống xe, mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt, tô điểm thêm chút ấm áp cho thời tiết giá lạnh của mùa xuân.
Không ngoảnh đầu lại nên Cảnh Kiều không nhìn thấy.
"Cảnh Kiều." Lâm An Á vui mừng gọi lớn.
Nghe thấy tiếng gọi, Cảnh Kiều và Trần Thiến dừng bước, quay người lại, sau đó nhìn thấy Lâm An Á, còn có Cận Ngôn Thâm mặc một chiếc áo khoác dài.
Thấy vậy, Trần Thiến nhíu mày, nhíu rất cao.
Sắc mặt Cảnh Kiều bình tĩnh, không có gì d.a.o động, thậm chí còn hơi kéo khóe miệng, vẫy tay với Lâm An Á: "An Á."
"Cậu cũng đến trường à." Lâm An Á kinh ngạc và vui mừng.
Mê Truyện Dịch
Gật đầu, Cảnh Kiều tỏ ra thoải mái: "Có muốn cùng đi không?"
"Được chứ, Ngôn Thâm, cùng đi thôi." Thấy Cảnh Kiều không có cảm xúc gì khác, Lâm An Á lè lưỡi, quay đầu nói.
Đôi mày Cận Ngôn Thâm trưởng thành và lạnh lùng: "Các cô đi đi, tôi có việc phải gặp hiệu trưởng."
"Được, tạm biệt." Nói xong, Lâm An Á quay người, đưa tay khoác lấy cánh tay Cảnh Kiều, thái độ rất thân mật.
Ba người cùng nhau bước vào lớp, các bạn học trong lớp ồ lên, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Cảnh Kiều và Lâm An Á.
Khi nhìn về phía Cảnh Kiều, đều là sự khinh thường, coi thường.
Sau đó, một nhóm bạn học vây quanh Lâm An Á, Cảnh Kiều và Trần Thiến bị đẩy ra ngoài.
"Nịnh nọt, thật ghê tởm!" Trần Thiến lẩm bẩm, mở miệng mắng.
Cảnh Kiều kéo tay áo Trần Thiến, bảo cô ấy đừng nói.
Nhưng câu mắng đó đã bị các bạn học xung quanh nghe thấy, từng người một chế giễu: "Ôi chao, lời này chua ngoa quá!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-431.html.]
"Đúng vậy, lúc Cảnh Kiều nịnh nọt thì không thấy cô lên tiếng, còn chiếm dụng vị hôn phu của An Á, như vậy mới gọi là ghê tởm, đúng không?"
"Đúng vậy, bây giờ bị đá rồi, trong lòng không phục đúng không?"
"Cho nên nói, con người vẫn nên tốt bụng, cũng phải có tự tri chi minh!"
"Cũng không nhìn lại mình thế nào, An Á là công chúa, cô ta là cái thá gì chứ?"
"..."
Từng lời mắng chửi chui vào tai, sắc mặt Trần Thiến tái mét, còn Cảnh Kiều thì vẫn bình thường.
Lâm An Á cũng không nghe lọt tai: "Được rồi, các cậu đừng mắng Cảnh Kiều nữa."
"An Á, cậu không thể mãi tốt bụng như vậy, vấn đề mấu chốt là tốt bụng không được báo đáp, cậu vì Cảnh Kiều mà gặp nguy hiểm như vậy, cô ta lại đ.â.m sau lưng cậu!"
"Đúng vậy, ghê tởm, đồ đàn bà c.h.ế.t tiệt!"
"Loại đàn bà này từ trước đến nay đều không có kết cục tốt đẹp gì!"
"Đàn bà đê tiện, trên lương bất chính dưới lương oai, nhìn là biết không có gia giáo, nghe nói bố cô ta còn đang ngồi tù."
"Thật sao? Ngồi tù à! Cho nên, đàn bà đê tiện, có tâm kế, sau này sinh con ra sẽ không có hậu môn!"
Trần Thiến đã vén áo lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhóm phụ nữ đó: "Các người có bản lĩnh thì mắng lại lần nữa đi! Đồ đàn bà!"
"Không biết ai là đàn bà, một đám chúng tôi, mắng c.h.ế.t các người!"
Cảnh Kiều lười để ý, lấy điện thoại ra, vừa quay vừa chụp nhóm người đó.
"Cô làm gì vậy?" Cuối cùng cũng có người phát hiện ra hành động của Cảnh Kiều.
"Ghi lại những lời mắng chửi của các người, đúng rồi, lát nữa, luật sư của tôi sẽ liên lạc với các người, vì đã làm tổn hại đến danh dự của tôi, các người sẽ phải trả giá."
Một nữ sinh tính tình ngang ngược được lý không tha: "Nghe giọng điệu này, có bản lĩnh lắm nhỉ, là đang khoe khoang mình có tiền sao?"