Thay quần áo, không tẩy trang, chào tạm biệt mọi người trong đoàn phim một cách thân thiện, Cảnh Kiều bước ra khỏi Cận Thị, cô nghĩ, sau này sẽ không bao giờ đến nơi này nữa!
Đi được một đoạn, cô cảm thấy có thứ gì đó vẫn luôn đi theo, dừng bước, quay đầu lại.
Tướng quân to lớn cũng dừng lại theo, giống như không dám nhìn thẳng vào cô, nghiêng đầu, lè lưỡi l.i.ế.m chân, không nhìn cô, nó rất thông minh, có thể nhận ra mình không được chào đón.
Khẽ nhìn tướng quân, Cảnh Kiều lạnh lùng nói từng chữ một: "Đi đến nơi mày nên đến, đừng theo tao!"
Cô biết, tướng quân nghe hiểu!
Tướng quân cũng thực sự hiểu nhưng vẫn không rời đi, đứng đó, tiếp tục l.i.ế.m chân.
"Nói lại lần nữa! Về chỗ của mày đi, đừng theo tao!" Cảnh Kiều một lần nữa lạnh lùng buông một câu, không còn sự dịu dàng như trước đây khi đối xử với nó.
Là đang ghen với nó và Lâm An Á sao?
Nói thật lòng, đúng là có chút ghen tị!
Nhưng, càng nhiều hơn là muốn tránh xa hoàn toàn.
Dứt lời, thậm chí không thèm nhìn tướng quân lấy một cái, quay người, trực tiếp rời đi.
Thấy vậy, tướng quân vội vàng chạy theo sau.
Trên đường đi, Cảnh Kiều hoàn toàn coi tướng quân như không khí, tự mình đi đến trung tâm thương mại mua đồ, sau đó lên xe buýt.
Trở về căn hộ, hơn hai giờ chiều, cô bắt đầu làm bữa trưa.
Giữa chừng nghe thấy tiếng gõ cửa, Cảnh Kiều nhíu mày nghi hoặc, cho rằng Trần Thiến đã đến.
Tin cô chuyển nhà, chỉ có Trần Thiến biết.
Cởi tạp dề, cô đi tới, mở cửa phòng nhưng lại vô cùng ngạc nhiên khi thấy tướng quân nằm sấp trên mặt đất, đang nhìn cô, còn trên cánh cửa sạch sẽ có để lại vài dấu chân chó.
Vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm tướng quân, Cảnh Kiều quay người, đóng cửa phòng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-424.html.]
Từ Cận Thị đến đây có một đoạn đường, cô lại đi xe buýt, nó đã đi theo bằng cách nào?
Mặc dù trong lòng có chút tò mò nhưng cô không mấy để ý, nghĩ rằng, lâu dần rồi nó sẽ tự động rời đi.
Ăn trưa xong, Cảnh Kiều lại thấy hơi buồn ngủ, cởi giày, lên giường, chưa đầy một lát đã ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy, đã là chiều tối, màn đêm buông xuống, đèn điện sáng lên, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào cửa sổ.
Có lẽ là do mang thai nên Cảnh Kiều ăn uống ngon miệng hơn bình thường rất nhiều, trưa ăn một bát mì, lại không vận động, mới chiều tối đã lại đói.
Đứng dậy vào bếp, cô bắt đầu nấu cháo bát bảo.
Mê Truyện Dịch
Trong đầu thoáng hiện ra hình ảnh của tướng quân, Cảnh Kiều hơi nhướng mắt, nghĩ rằng lâu như vậy rồi, tướng quân chắc chắn đã rời đi từ lâu nên cũng không đi xem.
———
Lâm An Á trở về nhà họ Lâm, sắc mặt rất lo lắng, khuôn mặt dịu dàng tràn đầy vẻ lo âu.
"Sao vậy?" mẹ Lâm nhìn dáng vẻ của cô ta.
"Tướng quân mất rồi!" Lâm An Á sắp khóc đến nơi.
Nghe vậy, đôi lông mày liễu thanh tú của mẹ Lâm hơi nhíu lại: "Mẹ còn tưởng có chuyện gì to tát chứ, chẳng phải chỉ là mất một con ch.ó thôi sao."
Lâm An Á thực sự rất lo lắng: "Mẹ, mẹ không hiểu đâu, không biết tướng quân đối với Ngôn Thâm có ý nghĩa như thế nào!"
"Con gái thì anh ta không thấy để tâm, một con ch.ó thì lại để tâm hơn cả con gái!" Mẹ Lâm ở sau lưng lẩm bẩm, không coi ra gì.
"Mẹ!"
"Mẹ nói có sai đâu? Trước khi con mất tích, đã định ngày đính hôn rồi, bây giờ trở về, cậu ta lại chẳng nhắc đến!"
Bây giờ mẹ Lâm chỉ cần không thấy Lâm An Á đính hôn là không yên tâm.