Buông thả thêm lần nữa!
Nghĩ đến đây, Cảnh Kiều liếc nhìn khuôn mặt góc cạnh của anh, giả vờ vô tình nhìn.
Mấy ngày không gặp, khuôn mặt anh lại gầy đi đôi chút nhưng cũng khiến đường nét khuôn mặt trông càng rõ ràng và sâu hơn.
Đôi mắt sâu thẳm có những tia m.á.u đỏ nhạt, trông rất mệt mỏi, như thể không ngủ ngon.
Giữa hai lông mày cũng hiện lên vẻ mệt mỏi nhàn nhạt, ngay sau đó di chuyển xuống, đôi môi mỏng đẹp của anh mấp máy, đang nói điện thoại: "Ừ, em muốn quà gì?"
Người bên kia không biết đã nói gì, đôi lông mày hơi mệt mỏi của người đàn ông lộ ra vài phần tươi cười và bất lực: "Tối sẽ biết, ừ, sinh nhật của em, sẽ không muộn đâu."
Nghe thấy hai chữ sinh nhật, Cảnh Kiều đột nhiên tỉnh mộng, tim đau nhói, không nghi ngờ gì nữa, người gọi điện bên kia chắc chắn là Lâm An Á.
Thật ra, chỉ cần nghe giọng điệu và thái độ nói chuyện của anh cũng biết.
Anh chưa từng đối xử dịu dàng với những người phụ nữ khác ngoài Lâm An Á như vậy!
Thu lại cảm xúc hỗn loạn của mình, cô cúi đầu, lấy điện thoại trong áo khoác ra, muốn nhét tờ séc vào rồi rời đi.
Nhưng ai ngờ lại không như ý muốn, điện thoại thì lấy ra được nhưng cũng làm rơi những viên kẹo vừa nhét bừa vào túi ra, rơi vãi trên sàn.
Ban đầu muốn rời đi một cách thoải mái, không ngờ đến cuối cùng vẫn trở nên lộn xộn.
Cảnh Kiều nhắm mắt, ngồi xổm xuống nhặt kẹo.
Cùng lúc đó, Cận Ngôn Thâm cũng cúp điện thoại, mím môi, nói với luật sư: "Đưa cô ấy đi trước, rồi đưa tôi về--"
Lời còn chưa nói hết thì nhìn thấy những viên kẹo bọc màu đỏ rơi vãi trên sàn, trên đó có chữ hỷ.
Lạnh lùng cười khẩy, lời nói trầm thấp của anh mang theo sự lạnh lẽo và chế giễu: "Vội vàng thế, kẹo cũng mua sẵn rồi à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-420.html.]
Nghe vậy, Cảnh Kiều dừng tay nhặt kẹo, muốn mở miệng giải thích nhưng lại nghĩ, cần gì chứ?
Vì vậy, dứt khoát không giải thích, cứ ngồi xổm xuống nhặt, dù sao cũng đã chia tay, mặc anh nghĩ sao thì nghĩ.
Giữa hai lông mày hiện lên từng đợt lạnh lẽo, Cận Ngôn Thâm không nhìn Cảnh Kiều thêm một cái nào nữa, bước dài đi qua những viên kẹo, đi ra khỏi phòng làm việc.
Dưới sự giày xéo của đôi giày da, những viên kẹo phát ra tiếng kêu giòn tan, rõ ràng là đã bị giẫm nát.
Chiếc quần tây âu mềm mại, chất lượng tốt của người đàn ông lướt qua mu bàn tay Cảnh Kiều, bỏ đi, bóng lưng vô cùng lạnh lùng, vô tình.
Nhắm mắt lại, Cảnh Kiều lặng lẽ nhặt những viên kẹo lên, rồi bỏ lại vào túi.
Sau đó, quay người, cũng rời đi.
Trần Thiến vẫn đang đợi ở cửa Cục dân chính, dựa lưng vào xe, thấy Cảnh Kiều đi ra, liền tiến lên: "Xong hết rồi chứ?"
"Ừ, xong rồi."
Mê Truyện Dịch
Nhướng mắt lên, Cảnh Kiều nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu đen không xa, tuy nhiên, cô chỉ nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt: "Đi thôi."
Trong xe.
Cận Ngôn Thâm dựa vào ghế, giữa hai lông mày vẫn đăm chiêu, trông tâm trạng không mấy tốt.
"Cận tổng, đến công ty hay về Cận Trạch?" Luật sư nhẹ giọng hỏi.
Ngón tay dài xoa bóp giữa hai lông mày, Cận Ngôn Thâm rất bực bội trong lòng, không nói gì, chỉ xoa bóp đôi lông mày căng thẳng.
"Trợ lý Trần nói, đã mấy ngày anh không nghỉ ngơi rồi, bảo tôi đưa anh về Cận Trạch." Luật sư lại nói thêm một câu.
Cận Ngôn Thâm đúng là đã mấy ngày không ngủ, không phải không muốn ngủ mà là không ngủ được, dường như lại trở về những ngày mất ngủ triền miên trước đây.