"Có sao?"
Ngẩn người giơ tay lên, Cảnh Kiều sờ lên mặt mình, chạm vào hơi ấm ướt át trên má, ngay cả cô cũng không biết mình đã khóc từ lúc nào.
"Hay là hôm nay đừng dọn dẹp nữa, đổi ngày khác đi." Trần Thiến cũng đau lòng.
Khó khăn kéo khóe miệng, Cảnh Kiều lắc đầu, đưa tay lau qua loa nước mắt trên khóe mắt: "Không sao, dọn dẹp đi, dù sớm hay muộn thì cũng phải dọn dẹp."
Cũng không có tâm trạng để xem nhà nữa, Trần Thiến ngồi xổm xuống đất, giúp cô dọn dẹp.
Trong lúc nhất thời, trong căn hộ chỉ có bầu không khí tĩnh lặng trôi qua.
"Một lát nữa chuyển đồ xong, mình mời cậu đi ăn lẩu." Trần Thiến nheo mắt, muốn chọc cô cười: "Chính là quán chúng ta thường đến đó, mình đặc biệt thích trêu chọc anh chàng đẹp trai ở đó, một lát nữa trêu chọc cho cậu xem!"
Cảnh Kiều khẽ đáp lại cô ấy: "Được."
Nhà họ Lâm.
Cận Ngôn Thâm ngồi ở vị trí chủ tọa, còn mẹ Lâm và Lâm An Á ngồi đối diện nhau.
Nhà bếp mang bữa trưa lên, đủ cả, toàn là những món ngon.
Mỗi lần Cận Ngôn Thâm đến, mẹ Lâm đều cố gắng hết sức để lấy lòng anh.
Khóe môi Lâm An Á nở nụ cười nhẹ, những ngón tay thon thả trắng nõn nhẹ vuốt ve sợi dây chuyền màu hồng trên cổ.
Bắt chéo chân, Cận Ngôn Thâm dựa vào lưng ghế, khuôn mặt trầm ngâm, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.
Thấy anh không động đũa, mẹ Lâm liền ra hiệu cho Lâm An Á.
Hiểu ý, Lâm An Á cầm đũa gắp một ít thịt bò bỏ vào đĩa sứ xanh trước mặt Cận Ngôn Thâm: "Đây là món thịt bò kho mà anh thích nhất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-395.html.]
Ánh mắt lướt qua đĩa thịt bò, Cận Ngôn Thâm vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, không động đậy, càng không cầm đũa: "Em ăn đi, lúc đến anh đã ăn rồi."
Nghe vậy, trong lòng Lâm An Á có chút khó chịu, xen lẫn vị đắng.
Từ khi cô trở về, anh đến nhà họ Lâm không ít lần nhưng chưa từng ăn cơm ở nhà họ Lâm, ngay cả khi đã ngồi vào bàn ăn.
Không hiểu sao, cô ta lại nhớ đến đêm đến căn hộ, anh đã uống đến hai bát cháo!
Mê Truyện Dịch
Là do đồ ăn của đầu bếp nhà họ Lâm quá tệ, hay là do đồ ăn của Cảnh Kiều quá hợp khẩu vị của anh?
Mẹ Lâm cũng nhận ra, lại nói: "Vậy thì ăn ít thôi, đến nhà họ Lâm nhiều lần như vậy, cậu vẫn chưa động đũa."
Khẽ cười khẩy, Cận Ngôn Thâm dùng những ngón tay thon dài lười biếng chơi đùa với tách trà, ánh mắt hơi nâng lên, chỉ liếc nhìn một cái lạnh lùng, lời của mẹ Lâm đã đến bên miệng, lại cứng họng nuốt ngược vào.
"Ăn một chút đi, em chọn thịt bò." Lâm An Á nhìn anh đầy mong đợi, không chớp mắt.
Nhướng mày, Cận Ngôn Thâm liếc nhìn đĩa thịt bò kho, cuối cùng cầm đũa, ăn hai miếng tượng trưng nhưng chỉ ăn những miếng Lâm An Á gắp, sau đó lại hạ đũa.
Mặc dù chỉ ăn một hoặc hai miếng nhưng Lâm An Á rất vui mừng, ít nhất anh đã động đũa.
"Ôi..." Mẹ Lâm khẽ thở dài: "Cậu nhìn An Á lớn lên, An Á nghe lời cậu nhất, chỉ có lời của An Á, cậu mới nghe vào một hai câu."
Thần sắc Cận Ngôn Thâm vẫn lạnh lùng, không có gì thay đổi.
"Nhưng, cậu có quên di ngôn của bà nội không? Bà ấy đã nói sẽ để cậu cưới An Á, huống hồ cậu cưới Cảnh Kiều chỉ là để trả thù, bây giờ An Á đã trở về, có phải nên--"
Lâm An Á vươn tay kéo lấy cánh tay bà, ngắt lời mẹ Lâm: "Mẹ!"
Những ngón tay đang xoa nắn tách trà khẽ khựng lại, Cận Ngôn Thâm nheo mắt, nhìn mẹ Lâm, sóng ngầm cuộn trào, lại nghe thấy tiếng "Choang." một tiếng, tách trà bị đập xuống bàn.