"Ừm..." Cận Ngôn Thâm khẽ đáp, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, mười giờ sáng.
Lâm An Á cũng đi ra khỏi phòng bệnh, thấy hành động của anh, cô mở lời hỏi: "Anh đi làm đi, em tự về nhà là được."
Giữa hai hàng lông mày của Cận Ngôn Thâm hiện lên vẻ ôn hòa nhàn nhạt: "Để tài xế đưa em về."
Gật đầu, Lâm An Á tỏ ra rất ngoan ngoãn, cắn môi, cuối cùng vẫn nói ra câu đó: "Em muốn gặp Cảnh Kiều."
Nhướng mày, ánh mắt Cận Ngôn Thâm sâu thẳm: "Một thời gian nữa, đợi sức khỏe của em tốt hơn một chút."
"Sức khỏe của em rất tốt." Trái tim Lâm An Á đập thình thịch, rất kiên trì: "Tóm lại, dù là muộn một chút hay sớm một chút, chắc chắn phải gặp."
Nhưng khi lời nói vừa dứt, cô ta lại sợ chọc giận Cận Ngôn Thâm, cẩn thận quan sát sắc mặt anh.
"Thời gian nào?" Khuôn mặt Cận Ngôn Thâm trầm ngâm, khẽ hỏi.
"Buổi tối đi."
"Ừm..." Anh khẽ gật cằm: "Anh sẽ nói với cô ấy..."
Sau đó, tài xế đưa Lâm An Á về nhà họ Lâm.
Mẹ Lâm đi tới đỡ cô ta, trách móc: "Sáng nay khi mẹ nhắc đến Cảnh Kiều, sao con không để mẹ nói?"
Mê Truyện Dịch
"Sáng nay rõ ràng anh ấy không muốn nói về chủ đề đó, nói ra chỉ khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng."
"Phải làm sao bây giờ? Sáng nay không muốn nói, vậy thì bao giờ mới muốn nói? Để Cảnh Kiều cứ thế chiếm giữ vị trí đó sao?" Mẹ Lâm tức giận và không cam lòng.
Lâm An Á khẽ đáp: "Con đã nói với Ngôn Thâm là muốn gặp Cảnh Kiều."
"Cậu ta đồng ý rồi sao?"
"Ừm, thật ra, dù anh ấy có đồng ý hay không, con cũng sẽ đi gặp, ngoài mối quan hệ hiện tại của anh ấy và Cảnh Kiều, con và Cảnh Kiều vẫn là bạn học, cũng là vì đi nước ngoài thay cô ấy, con mới xảy ra chuyện như vậy, bây giờ đã sống sót trở về, đương nhiên phải gặp cô ấy! Yêu cầu này của con là lẽ đương nhiên, không có gì quá đáng."
Mẹ Lâm gật đầu: "Đúng, nhất định phải gặp cô ta! Mẹ thấy bộ dạng của cô ta là không vừa mắt rồi, còn tưởng vị trí Cận thiếu phu nhân là của cô ta sao!"
Lâm An Á không nói gì, cảm thấy hơi mệt, lên lầu trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-386.html.]
Hoạt động cả ngày hôm nay đã khiến cô ta cảm thấy kiệt sức, đúng là cần phải nghỉ ngơi!
———
Trong chiếc xe Rolls-Royce màu đen, Cận Ngôn Thâm bắt chéo chân, nghiêng người dựa vào ghế sofa.
Cuối cùng, anh lấy điện thoại từ túi quần tây ra, nhìn chằm chằm vào số điện thoại vừa tìm được, yết hầu lên xuống.
Không biết tại sao, trong lòng lại dâng lên một trận phiền muộn, bàn tay to kéo cà vạt, bấm gọi điện thoại.
Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng âm thanh nhắc nhở truyền đến lại là đầu dây bên kia không nghe máy, xin hãy gọi lại sau.
Ngón tay dài tùy ý xoa bóp thái dương, anh ném điện thoại lên ghế da, nhắm mắt dưỡng thần.
Tài xế đỗ xe xong mới cung kính nói: "Cận tổng, đến khách sạn rồi."
Mở mắt, Cận Ngôn Thâm bước xuống xe bằng đôi chân dài.
Bên kia.
Đang quay phim giữa chừng, Cảnh Kiều dùng bữa tại nhà ăn của nhân viên công ty Cận Thị.
Cô vừa ăn vừa lấy điện thoại ra, liếc mắt là thấy cuộc gọi nhỡ trên màn hình.
Là Cận Ngôn Thâm.
Lông mày khẽ động, cô cắn đũa, anh gọi điện đến làm gì, lại sai bảo cô sao?
Nghĩ ngợi, Cảnh Kiều vẫn gọi lại.
Không gọi được, đầu dây bên kia đã tắt máy.
Nhún vai, cô ném điện thoại vào túi xách, lấy kịch bản ra, lật từng trang xem.
Tám giờ tối, quay phim kết thúc, Hàn Lăng Phong muốn chở cô một đoạn, Cảnh Kiều không cho, vì hai người không cùng đường, như vậy đi sẽ rất phiền.