"Ha ha…" khóe miệng nở nụ cười bi thương, Cảnh Kiều từ từ ngồi xổm xuống đất, cô đã chạy xa như vậy, hoàn toàn tránh mặt anh, anh vẫn chưa hài lòng sao?
Khuôn mặt vùi vào hai chân, cô lau đi mồ hôi trên trán, mấy ngày nay sống quá an nhàn, yên bình, lại quên mất nguy hiểm mà mình đang đối mặt.
Thôi, còn cần phải nghĩ nhiều làm gì, không phải anh muốn mạng của cô sao?
Được, anh muốn, cô cho!
Gọn gàng dứt khoát, đơn giản!
Cánh cửa cách âm không tốt, đứng bên trong, cô có thể nghe thấy hai người đang nói chuyện.
"Anh lừa tôi, Cảnh Kiều nói cô ấy căn bản không quen biết anh!"
"Không có, cô ấy giận dỗi tôi một chút, đang tức giận nên mới nói không quen biết tôi." Là giọng của Cận Ngôn Thâm.
"Con gái bây giờ đều cành vàng lá ngọc, không thể mắng, cũng không thể đánh, tính khí khá lớn, anh là chú của cô ấy phải không? Có đánh cô ấy không?"
Cận Ngôn Thâm ; "…"
Sau đó, âm thanh ngày càng xa, đến cuối cùng, không nghe thấy nữa.
"Hừ…" cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng trái tim luôn đập thình thịch cũng trở về bình tĩnh.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, mắt Cảnh Kiều lại lóe lên, thốt lên kinh ngạc: "Tướng quân!"
"Gâu gâu" kêu hai tiếng, Tướng quân lao tới, ôm lấy chân cô, l.i.ế.m lòng bàn tay, nũng nịu điên cuồng.
Đầu Cảnh Kiều hơi choáng: "Nhưng mà… mày vào bằng cách nào?"
Đôi mắt đen láy xoay tròn, Tướng quân nằm trên người cô, không chịu buông cô.
Nghĩ kỹ lại, cũng biết con quỷ tinh quái này tìm được lỗ hổng để chui vào.
Chạm vào mũi Tướng quân, vì trong lòng đã có dự cảm nên cô không còn sợ hãi nữa.
Chính là mạng này, anh muốn làm gì thì làm, ở căn hộ, anh muốn bóp c.h.ế.t cô, cô không né tránh, không trốn tránh, không sợ hãi, để mặc anh bóp!
Lúc này, sao có thể sợ? Cô không quan tâm nữa, tâm trí cô không còn gì khác ngoài việc ngồi bên bàn, tiếp tục gói sủi cảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-342.html.]
Trong lòng cô bình lặng như nước, không có chút gợn sóng nào.
Thậm chí cô còn không sợ chết, vậy cô còn sợ gì nữa?
Chỉ là, những nỗi buồn trong lòng cô lại tràn ra, như một dòng nước lũ, nhấn chìm cô trong chốc lát.
Quả nhiên, sự ấm áp đối với cô, quá xa xỉ.
Mới chỉ được bình yên ấm áp vài ngày, giờ đây một cơn bão tố ập đến, cố tình phá vỡ tất cả.
Góc mắt cô ướt át, cô đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi, cố nhịn, mũi cô đỏ bừng nhưng không khóc nữa.
Bên cạnh chiếc bàn nhỏ có lò sưởi, bên trong đang cháy than, ngọn lửa đỏ rực, tướng quân thông minh nằm cạnh lò sưởi, nhìn chằm chằm vào cô.
Căn phòng rất yên tĩnh.
Sau đó, cô nấu sủi cảo, múc một bát cho mình.
Tướng quân như cũng đói, không ngừng dùng lưỡi l.i.ế.m mũi, cái lưỡi hồng hồng l.i.ế.m cho mũi đen bóng.
Đây là vùng quê, không có chỗ bán thức ăn cho chó, Cảnh Kiều suy nghĩ một chút, đổ cho tướng quân một nửa.
Ban đầu cô nghĩ tướng quân sẽ không thích ăn, không ngờ nó ăn rất ngon miệng, chỉ trong vài nhát đã ăn sạch.
Khẽ cười, Cảnh Kiều lại cho nó thêm vài cái, bản thân cô ăn rất ít, bởi vì đột nhiên không có khẩu vị.
…
Trên con đường nhỏ của làng.
Mê Truyện Dịch
Cận Ngôn Thâm mặc một chiếc áo khoác dài đứng trong gió lạnh, vẻ mặt còn lạnh hơn cả gió, thấu xương.
Anh liếc nhìn xung quanh, đâu còn bóng dáng tướng quân!
Chắc chắn là nó đã lén lút lẻn vào.
Lấy ra một điếu thuốc, anh châm lửa, kẹp giữa ngón tay, ngọn lửa sáng tắt luân phiên trong đêm tối.
Đêm ở vùng núi không giống như A thị, vừa nằm ở vùng núi, lại không có tòa nhà cao tầng nào để chắn gió, tự nhiên lạnh lẽo.