A thị rộng lớn như vậy, lại không có chỗ cho cô dung thân.
Không có cha mẹ, không có bạn bè, chẳng có gì…
Bóng tối dần buông xuống, gió lạnh thổi qua, da mặt cũng theo đó bị đau nhói.
Mặt và chân Cảnh Kiều đã tê cứng, cô đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Đi đâu, cô không biết, không có hướng đi, không có mục đích, rất hoang mang, trống rỗng.
Ban đầu, cô tưởng rằng cuối cùng năm nay cũng không phải một mình cô đơn lạnh lẽo đón Tết nhưng không ngờ…
Quả nhiên, con người không nên tham lam, muốn những thứ không thuộc về mình.
Thổi hơi vào lòng bàn tay, sưởi ấm tay, Cảnh Kiều nghĩ đến chiếc chìa khóa đã nằm trong túi của mình mười năm, cười khổ, đi đến ga tàu cao tốc.
Từ A thị đến Lan Khê mất năm tiếng, hai giờ sáng có chuyến tàu cao tốc cuối cùng đi qua.
Không do dự, cô mua vé.
Mặc dù đã là đêm giao thừa nhưng người trong phòng chờ vẫn rất đông, người vội vã về nhà, hoặc là cả nhà đoàn tụ, đi du lịch.
Còn có một số người thân đang đứng ở cửa, ngóng trông, lo lắng và vui mừng chờ đợi người thân trở về.
Cảnh Kiều nhìn thoáng qua, rồi thu lại ánh mắt, phòng chờ không có chỗ ngồi nên cô cầm vé của mình, ra khỏi ga.
Còn ba tiếng nữa là đến mười hai giờ đêm.
Cô đến cửa hàng tiện lợi gần đó, mua một gói mì ăn liền.
Nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình, dùng nước nóng cho cô pha mì.
Cảnh Kiều nói lời cảm ơn.
Nhân viên khoát tay: "Về nhà ăn Tết à?"
Bàn tay cầm mì cứng lại, nước súp bên trong lắc lư, b.ắ.n lên mu bàn tay cô, nước nóng rất nóng, mu bàn tay lập tức đỏ ửng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-328.html.]
Nhân viên vội đi tìm kem đánh răng.
Cảnh Kiều ngăn cô lại, lắc đầu: "Không sao, không đau."
Toàn thân đã tê cứng, trên người làm gì còn cảm giác?
Yên lặng cầm bát mì, cô ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, ăn từng ngụm nhỏ.
Ban đầu, cô không nghĩ đến việc ăn uống nhưng phải ngồi xe đến sáng mai, sợ mình không chịu nổi.
Chưa bao giờ cảm thấy thời gian khó khăn nhưng chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy. Cô ăn xong mì gói, các nhân viên trong cửa hàng tiện lợi tụ tập lại, đang xem chương trình Giao thừa, tiếng cười không ngừng vang lên.
Không thể về nhà ăn Tết nhưng có thể ở bên cạnh những người bạn thân nhất để xem chương trình Giao thừa, tiếng cười rộn ràng…
Tuy nhiên, đối với cô, những suy nghĩ như vậy đều là một sự xa xỉ.
Ở lại nơi náo nhiệt, luôn khiến người ta cảm thấy đặc biệt buồn bã.
Hít hít mũi, Cảnh Kiều đẩy cửa, bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Bầu trời trong xanh như ngọc vào ban ngày, đến tối lại gió lạnh từng cơn, thậm chí bắt đầu có tuyết rơi, lạnh buốt.
Chọn một nơi khá xa, Cảnh Kiều ngồi xuống, ánh đèn đường chiếu lên người cô, trở thành ánh sáng duy nhất còn sót lại.
Không tự chủ được, cô ấy nghĩ về những người đã từng đối xử tốt với mình, trong đêm lạnh lẽo cô đơn, tìm kiếm sự ấm áp đã từng có.
Mê Truyện Dịch
Nghĩ đến Cận Thủy Mặc, nếu anh ấy ở đây, có lẽ năm nay sẽ khác.
Cũng nghĩ đến vị tướng quân luôn đuổi theo cô, gọi cô trong căn hộ.
Và cả Lâm Tử An đã đến Melbourne.
Nhớ lại kỹ càng như vậy, Cảnh Kiều chợt nhận ra, hóa ra, những người đối xử tốt nhất với cô, đều đã bị đưa đi mãi mãi.
Có phải, trời cao cho rằng, cô đã hại c.h.ế.t An Á nên không xứng đáng được hạnh phúc và ấm áp nữa.
Lúc này, một tiếng hát theo gió lạnh và tuyết bay đến, lúc gần lúc xa, lúc mạnh lúc yếu.