Nhìn theo chiếc xe cảnh sát khuất dần khỏi tầm mắt, toàn thân Cảnh Kiều như bị rút cạn sức lực.
Cô mơ màng, trực tiếp ngã ngồi xuống đường.
Bạch Băng xuất hiện, nhìn thấy Cảnh Kiều như vậy, trong lòng cô ta có thể thoải mái hơn một chút nhưng không nhiều lắm.
Cô ta vốn tưởng rằng, chắc chắn tối nay Cảnh Kiều sẽ bị đám đàn ông kia giày vò, cũng sẽ nghiện ngập nhưng kết quả...
Phải nói rằng, Cận Thủy Mặc xuất hiện đúng lúc!
Chỉ thiếu một chút nữa, một chút nữa thôi, ma túy sẽ được tiêm vào cánh tay của Cảnh Kiều.
Nhưng chỉ thiếu một chút nữa, khiến cho kế hoạch tối nay của cô ta tan thành mây khói.
Lại nghĩ đến Cận Thủy Mặc g.i.ế.c người vì Cảnh Kiều, cô ta lại thấy khó chịu, cảm giác ấm ức trong lòng như muốn khiến cả người cô ta phát điên.
Anh ta vì Cảnh Kiều mà g.i.ế.c người, còn mình chỉ lên giường với anh ta một lần thôi, lại khó chấp nhận đến vậy sao?
Bạch Băng đi tới, ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang bằng với Cảnh Kiều.
Cô còn chưa kịp nói gì, Cảnh Kiều đã mặt mày căm hận, giơ tay, trực tiếp tát cô một cái, tát rất mạnh.
Nghiến răng, Bạch Băng có chút tức giận, đang định mở miệng, Cảnh Kiều lại giơ tay tát cô ta một cái nữa: "Tôi bảo cô đi ra ngoài, cô liền biến mất không thấy đâu, mặc kệ sống c.h.ế.t của tôi và anh ấy?"
"Tôi ra ngoài đã nghĩ cách nhưng không ngờ tới."
"Chát chát" lại tát liên tiếp thêm hai cái, Cảnh Kiều đánh đến nỗi lòng bàn tay nóng rát, cô dùng hết sức để đánh.
Mê Truyện Dịch
Không kịp đề phòng, Bạch Băng suýt bị tát ngã xuống đất, khuôn mặt cũng nhanh chóng sưng đỏ.
"Cút! Cút thật xa! Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cô nữa!" Cảnh Kiều chỉ tay, bảo cô lập tức cút đi!
Nếu không phải vì cô ta thì đã không có chuyện xảy ra tối nay, Cận Thủy Mặc cũng sẽ không g.i.ế.c người!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-284.html.]
Khóe miệng Bạch Băng nhếch lên cười lạnh, thấy hôm nay cô đã phải trả giá, không so đo với cô.
Đứng dậy, cô ta bỏ đi.
Dù sao, cô ta không có được Cận Thủy Mặc, bây giờ ai cũng đừng hòng có được, cũng sẽ không có được nữa! Cảnh Kiều vẫn ngồi dưới đất không đứng dậy nổi, toàn thân run rẩy.
Cuối cùng, cô dùng hết sức ngồi dậy, đi đến Siêu thị gần đó, dùng điện thoại bàn gọi cho Cận Ngôn Thâm.
Bây giờ, chỉ có anh mới có thể cứu Cận Thủy Mặc!
Nhưng, đầu dây bên kia lại báo máy đã tắt, xin gọi lại sau.
Không cam lòng, Cảnh Kiều lại gọi thêm hai lần nữa, vẫn là giọng báo máy như vậy, không gọi được.
Cúp điện thoại, cô cũng không biết mình phải làm sao, đứng giữa đường gió lạnh thấu xương, lạnh đến run người.
Ra khỏi cửa Siêu thị, cô thấy trước cửa Kim Đế đỗ một chiếc xe sang trọng, một người đàn ông khí thế ngời ngời và một quý bà được chăm sóc rất tốt đang bước ra, phía sau còn có một đám người đi theo.
Mà tên tóc vàng cũng đi theo trong đó.
Khoảng cách không xa lắm nên cô có thể thấy miệng tên tóc vàng đang động, nhìn khẩu hình thì hình như đang gọi là bác, bác gái.
Chẳng lẽ là bố mẹ Lạc Chính Vũ?
Cô còn đang đoán thì trợ lý và vệ sĩ mặc vest phía sau đã tiến lên, cung kính mở cửa xe.
Bố mẹ Lạc Chính Vũ nhìn sao mà quen thế, như thể đã từng thấy vô số lần ở đâu đó nhưng lúc này lại không nhớ ra.
Cảnh Kiều không dừng lại nữa, cô nhanh chóng chặn một chiếc taxi, hướng về Cận Trạch.
Điện thoại của Cận Ngôn Thâm không gọi được, chỉ có thể đi tìm Cận lão gia!