Anh ta hoàn toàn giống như đang lái xe đua, suốt đường phóng rất nhanh, thỉnh thoảng còn luồn lách trong những khe hẹp.
Cận Thủy Mặc rất thích nghe những lời này, anh luôn cười tà mị, vẫy tay với cô, tiện thể tặng một nụ hôn gió, anh ta nổ máy, biến mất khỏi tầm mắt.
"Phù..."
Thở ra một hơi, Cảnh Kiều đưa tay ôm vai, mùa đông năm nay lạnh hơn nhiều so với mọi năm.
Không lên lầu ngay, cô tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống.
Trong đầu vẫn văng vẳng câu hỏi mà Cận Thủy Mặc vừa hỏi cô——Cô có thích anh cả của tôi không?
Cảnh Kiều dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt lạnh ngắt, chìm vào suy tư.
Trong câu nói đó của Cận Thủy Mặc, cô đã bóc trần tình cảm chân thật nhất trong lòng mình.
Khi không nhìn thấy anh, thỉnh thoảng cô sẽ thấy hụt hẫng, trong đám đông, cô luôn có thể phát hiện ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hai người ở riêng với nhau, không khí tuy rất tĩnh lặng nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ và mãn nguyện.
Mê Truyện Dịch
Cô nghĩ, những biểu hiện này không thể chỉ gọi là có cảm tình đơn giản như vậy.
Trong vô hình, không biết từ lúc nào, đã dần dần biến thành thích.
Có lẽ là khi cô ngã, anh đã cõng cô đến bệnh viện.
Có lẽ là khi hai người giống như một cặp vợ chồng bình thường, đi siêu thị mua đồ.
Có lẽ là khi hai người ở riêng với nhau trong thời gian ở Iraq.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-260.html.]
Cùng nhau nặn người tuyết, cùng nhau nô đùa, anh dạy cô tập b.ắ.n súng, tin tưởng cô, cho cô sự tự tin, ở trên ngọn núi tuyết hoang vu, cùng cô đi vào nhà vệ sinh lộ thiên. Hoặc có lẽ là ở Cận Trạch, khi cô bị đánh đến nửa sống nửa chết, anh từ trên trời giáng xuống, giây phút anh bôi thuốc cho cô.
Cảnh Kiều hít một hơi thật sâu, cô vẫn luôn cảm thấy thời gian hai người ở bên nhau không dài.
Nhưng khi nghĩ lại, cô mới giật mình nhận ra, hóa ra, giữa hai người đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Thực ra, cô không nghĩ đến điểm quan trọng nhất, đó chính là những ngày tháng bên nhau, sớm tối bên nhau.
Mặc dù bình đạm nhưng lại chân thực nhất, cũng ấm áp nhất.
Chỉ là khi nghĩ đến An Á, trong lòng Cảnh Kiều lại có nỗi áy náy không nói nên lời.
Cô vốn đã có lỗi với An Á, giờ lại còn lén lút thích vị hôn phu vốn thuộc về cô ấy, tội chồng thêm tội!
Tâm trạng trở nên rất bực bội, cô đút hai tay vào túi áo lông vũ, đầu vùi vào giữa hai chân, mặc cho những bông tuyết bay lất phất rơi xuống người.
Lúc này, Cảnh Kiều hoàn toàn không cảm thấy lạnh, chỉ có bực bội, bực bội vô tận.
Căn hộ trở nên lạnh lẽo, không còn tiếng nói chuyện và tiếng cười đùa, có vẻ hơi cô quạnh.
Cận Ngôn Thâm vẫn có hơi không quen, anh đặt máy tính xách tay xuống, giơ cổ tay lên xem giờ.
Cận Thủy Mặc đã rời đi được hai mươi phút, tức là, người phụ nữ đó đã đi đổ rác được hai mươi phút.
Ngón tay dài móc lấy điện thoại, anh bấm gọi, âm báo là đầu dây bên kia đã tắt máy, vui lòng gọi lại sau.
Đôi mày tuấn tú của anh hơi nhíu lại nhưng không có ý định đứng dậy, anh ném điện thoại sang một bên, đổi lại kênh tin tức. Nữ MC đang phát bản tin.
"Vào lúc mười một giờ đêm qua, một phụ nữ trẻ khi đang chạy bộ đêm đã bị kéo vào bụi rậm cưỡng hiếp, sau đó bị g.i.ế.c hại dã man, hung thủ đến nay vẫn chưa bị bắt, vì vậy ở đây chúng tôi muốn nhắc nhở các chị em phụ nữ, buổi tối cố gắng tránh ra ngoài, nếu thực sự có việc gấp--"