Không thể nào, nếu Trần Thiến tìm được người thì chắc chắn sẽ báo trước cho cô để thông đồng với nhau!
Vậy thì người đến là ai?
Mê Truyện Dịch
Cô Đới thấy cô vẻ mặt hoang mang, nói: "Đã là phụ huynh thì chắc chắn đều quen biết nhau vào đi."
Đáp lời, Cảnh Kiều và Cận Thủy Mặc nhìn nhau, rồi đi theo vào.
Vừa nhìn thấy người đàn ông có dáng người cao ráo trên ghế sofa, Cảnh Kiều lập tức cứng đờ, Cận Thủy Mặc cũng chẳng khá hơn là bao.
Cận Ngôn Thâm mặc áo khoác đen, quần tây thẳng thớm, đi một đôi giày da bóng lộn, ngồi ở đó, đôi chân dài thẳng tắp, ngón tay phải kẹp một điếu thuốc.
Trên khẩu hiệu của văn phòng ghi rõ cấm hút thuốc nhưng trước mặt anh lại có một cái gạt tàn, hơn nữa còn là cái mới tinh.
Qua làn khói mỏng, anh lạnh lùng nhìn hai người.
"Cảnh Kiều, chú của em đã đến rồi thì em và anh trai cứ ra ngoài trước đi, cô giáo có vài lời muốn nói với chú của em."
Sắc mặt Cận Ngôn Thâm hơi trầm xuống: "Chú?"
"Đúng vậy, nhìn tuổi tác của anh thì chắc chắn là chú của Cảnh Kiều." Cô Đới nhận ra thì không phản ứng kịp.
Tâm trạng không mấy tốt đẹp, Cận Ngôn Thâm dùng ngón tay dài dập tắt đầu thuốc, hơi gật cằm, chỉ vào Cận Thủy Mặc: "Cô thấy anh ta là gì của Cảnh Kiều?"
"Bạn trai nhỏ, nhiều lắm thì cũng chỉ là anh trai hơn một hai tuổi." Cô Đới thấy tuổi tác hai người cũng tương đương nhau, nhìn đều trẻ trung, tràn đầy sức sống.
"Em có bạn trai nhỏ từ bao giờ, sao tôi không biết?" Cận Ngôn Thâm nhìn chằm chằm Cảnh Kiều.
Tim Cảnh Kiều đập thình thịch, cúi thấp tầm mắt, không nói gì.
Cận Ngôn Thâm rít một hơi thuốc, nhả khói, gạt tàn thuốc, lại hỏi Cảnh Kiều: "Quần lót của tôi em đã giặt chưa?"Cô Đới sửng sốt, cháu gái giặt quần lót cho chú sao?
Khuôn mặt Cảnh Kiều đỏ bừng, biết lúc này người đàn ông đang rất khó chịu, tính tình nóng nảy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-249.html.]
Cô và Cận Thủy Mặc ở lại đây, không những khiến anh khó chịu mà còn đổ thêm dầu vào lửa, lát nữa không biết sẽ nói ra những lời quá đáng nào.
Vì vậy, cô kéo tay Cận Thủy Mặc, mạnh mẽ kéo anh ta ra ngoài.
Cận Thủy Mặc vẫn còn băn khoăn một chuyện: "Em thực sự giặt quần lót cho anh trai tôi sao?"
"Không có."
"Thực sự không có?"
Cảnh Kiều không chịu nổi nữa, anh ta không nghe ra ý ngoài lời sao, rõ ràng là chê cô Đới nói anh ta là chú mà?
Lúc này, điện thoại rung lên, Cận Thủy Mặc lấy ra, là Bạch Băng gọi đến, anh ta nở một nụ cười tà mị, cúp máy, sau đó đưa vào danh sách đen.
"Nhưng tại sao anh trai anh biết tôi phải họp phụ huynh?" Điểm này, Cảnh Kiều không hiểu nổi.
Vuốt mũi, Cận Thủy Mặc không dám nói thật, cười hì hì: "Anh trai tôi thần thông quảng đại, không có gì là anh ấy không biết."
Lắc đầu nhưng Cảnh Kiều vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Giữa chừng, Cận Thủy Mặc nhận được một cuộc điện thoại, có vẻ như có chuyện gì quan trọng, anh ta rời đi trước.
Vì vậy, chỉ còn lại một mình Cảnh Kiều dựa vào tường chờ.
Nửa giờ sau, Cận Ngôn Thâm đi ra khỏi phòng làm việc, mặt lạnh tanh.
Nhanh chóng thu hồi cái đầu tò mò, Cảnh Kiều bước theo bên cạnh anh, bất kể thế nào, trước tiên phải nhận lỗi: "Tôi sai rồi."
Không lên tiếng, Cận Ngôn Thâm tiếp tục bước về phía trước.
"Lúc đầu tôi thực sự muốn nói với anh nhưng anh bận như vậy, sợ làm chậm trễ anh nên mới tìm Cận Thủy Mặc."
Cận Ngôn Thâm cười lạnh, khinh thường lời giải thích của cô: "Cái miệng nhỏ này, mỗi lần nói dối đều ngọt ngào c.h.ế.t người."