Lúc này, Bạch Băng đi tới, trên tay cầm kịch bản, đưa cho cô: "Đây là kịch bản của mấy ngày tiếp theo, đạo diễn bảo cô làm quen."
Nhận lấy, Cảnh Kiều nhếch miệng, cố gắng để mình trông bình thường hơn một chút.
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến trận mắng chửi hỗn loạn của Tần Phái, cô nhìn Bạch Băng: "Cô không nói với đạo diễn là tôi sẽ đến muộn sao?"
Nghe vậy, mắt Bạch Băng động đậy, che giấu hết những thứ hiện ra bên trong, lắc đầu: "Tôi quên mất!"
Cảnh Kiều cũng không để ý lắm, chỉ cười.
Tuy nhiên, cô phát hiện mắt Bạch Băng đỏ hoe và sưng húp, còn có quầng thâm, giống như đã khóc rất nhiều.
Nhưng cô không mở lời hỏi, dù là ai cũng sẽ có sự riêng tư của mình.
Nhận ra ánh mắt của cô, Bạch Băng che giấu mà quay đầu đi, chỉ vào phòng thay đồ: "Tôi đi lấy quần áo cho cô."
Hôm nay cả ngày đều là cảnh quay của nam nữ chính, mặc dù trạng thái của Cảnh Kiều không được tốt lắm nhưng may là cảnh quay của cô rất ít, cũng rất đơn giản, không khó để diễn.
Gần đến lúc kết thúc buổi quay phim buổi chiều, phó đạo diễn gọi tất cả mọi người lại, lớn tiếng nói: "Hôm nay là Tết Dương lịch nên tối nay cả đoàn phim sẽ liên hoan."
Nghe vậy, một đám người lập tức reo hò.
Cảnh Kiều lặng lẽ nhìn kịch bản, không có phản ứng gì.
Chiều Cận Thủy Mặc mới đến, khuôn mặt vốn luôn tươi sáng giờ lại u ám, có chút tiều tụy, cả ngày không ăn gì, sao có thể không tiều tụy được?
Mê Truyện Dịch
Anh ta đi đến bên cạnh Cảnh Kiều, ngồi xổm xuống, dùng vai húc cô: "Tối đi không?"
"Không đi, không muốn đi, cũng không hứng thú."
Cô không ngẩng đầu lên, tay lật từng trang, cũng không biết có đọc được bao nhiêu.
"Đây là lần đầu tiên cả đoàn phim tổ chức hoạt động, cho dù cô không muốn đi thì cũng phải đi, ít nhất cũng phải xây dựng mối quan hệ chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-223.html.]
Cận Thủy Mặc ở bên cạnh nói.
Nghe vậy, lần này Cảnh Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt cuối cùng cũng nhìn về phía Cận Thủy Mặc: "Tôi phát hiện anh biết nhiều đấy."
Được người phụ nữ mình thích khen ngợi, sự bực bội và im lặng trong lòng Cận Thủy Mặc cuối cùng cũng tan đi một chút, anh ta nhếch miệng: "Đương nhiên rồi!"
Nhưng, bình thường anh có tham gia không?" Cảnh Kiều lại hỏi.
Cận Thủy Mặc nheo đôi mắt đào hoa, nhẹ nhàng chớp mắt, cố ý phóng điện với Cảnh Kiều, che giấu đi trái tim buồn bã và chán nản của mình.
"Tôi căn bản không cần tham gia, thứ nhất, tôi rất nổi tiếng trong giới giải trí và người mẫu, thứ hai, nhà họ Cận rất giàu có, thứ ba, bọn họ đều sẽ nghĩ mọi cách để nịnh bợ tôi, vì vậy tôi không cần phải đi xây dựng mối quan hệ tốt."
Mặc dù nói là sự thật nhưng Cảnh Kiều không hiểu sao lại nghĩ đến những lời Cận Ngôn Thâm mắng trong văn phòng, đúng là anh em ruột mà!
"Cút!" Cô không khách khí tặng cho anh ta một chữ: "Có tiền thì ghê gớm lắm sao!"
...
Phòng tổng giám đốc.
Bận rộn cả ngày, Diệp Luật đứng dậy, vươn vai, duỗi gân cốt.
"Hôm nay là Tết Dương lịch, lát nữa đi tụ tập nhé?"
Cận Ngôn Thâm cầm bút trong tay to, nhíu mày, vẫn đang ký tên vào tài liệu: "Không có thời gian."
Diệp Luật làm một động tác OK, gật đầu: "Được, anh bận trước đi, tôi đi chơi thâu đêm!"
Đợi đến khi xử lý xong hết tất cả các tài liệu, Cận Ngôn Thâm giơ tay lên, nhìn chiếc đồng hồ kim cương trên cổ tay, đã gần sáu giờ.
Đẩy tài liệu sang một bên, tiện tay cầm lấy áo khoác, anh bước dài chân, rời khỏi phòng làm việc.