Nhưng khi nghe thấy câu này, lửa giận lập tức biến mất không còn dấu vết, anh ta cười toe toét: "Tôi biết là tôi không nhìn nhầm người phụ nữ này mà!"
"..." Cảnh Kiều giật giật mắt, không nói gì.
Mê Truyện Dịch
"Đúng rồi, về màu sắc thì tôi muốn màu xám." Cận Thủy Mặc được đà đưa ra ý kiến.
Cô không ngẩng đầu lên: "Được."
"Còn hoa văn thì không cần, quá sến, chỉ cần đan tên tôi lên là được, lấy hai chữ cái đầu tiên của tên Thủy Mặc là TM."
Thái độ của Cảnh Kiều rất hời hợt: "Vâng, biết rồi."
Còn TM, cả ngày đeo TM trên cổ, không sợ người khác coi anh ta là biến thái sao!
"Phải làm sao bây giờ?" Cận Thủy Mặc thở dài: "Tôi phát hiện ra rằng bây giờ tôi càng ngày càng thích cô rồi! Cô có thấy tôi rất trăng hoa không?"
"Vâng, khá là dâm đãng." Cảnh Kiều không để bụng, cho rằng anh ta đang nói đùa.
"Không được, bây giờ tôi phải một lòng một dạ treo một cái cây trên cổ, không thể giẫm hai thuyền, tôi phải gọi điện cho Tư Đồ Tĩnh, để cô ấy biết khó mà lui!"
Nói xong, Cận Thủy Mặc lấy điện thoại gọi cho Tư Đồ Tĩnh, tiện thể mở loa ngoài: "Cô vẫn nên quay về Mỹ đi, tôi đã có người mình thích rồi, tuyệt đối sẽ không đính hôn với cô!"
"Anh nói là chị dâu của anh sao? Anh thấy mình có khả năng không?" Tư Đồ Tĩnh cười lạnh một tiếng.
Nghe vậy, Cận Thủy Mặc cũng cười lạnh.
"Cô ấy còn nhỏ hơn tôi, tôi sẽ không thừa nhận cô ấy là chị dâu của tôi, Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh còn có thể đầu độc c.h.ế.t Võ Đại Lang, tại sao chúng ta không thể đầu độc c.h.ế.t anh trai tôi? Cô phải tin rằng, tiềm năng của phụ nữ và đàn ông khi yêu là vô hạn! Bây giờ trong mắt cô ấy, tôi trẻ trung và đẹp trai, hoàn toàn là Tây Môn Khánh đẹp hơn Phan An, anh trai tôi thua ở tuổi tác!"
Cảnh Kiều: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-191.html.]
Tư Đồ Tĩnh: "..."
Cảnh Kiều lên lầu, còn Cận Thủy Mặc thì bám theo sau, đôi môi mỏng nhếch lên, giống như một thiếu niên đang tuổi dậy thì.
Nhìn anh ta như nhìn một kẻ thần kinh nhưng cô không mở lời ngăn cản, Cận Ngôn Thâm là anh trai anh ta, anh ta đến đây là điều đương nhiên.
Quay về phòng, Cận Thủy Mặc ngồi trên ghế sofa như một ông hoàng, nhấp một ngụm cà phê, sau đó nhìn về phía Cảnh Kiều: "Tôi có một chuyện muốn nói với cô."
"Nói đi." Cảnh Kiều rót một cốc nước, không nhìn thẳng vào Cận Thủy Mặc, có câu nói hay, chó không thể nhả ra được ngà voi, cô cũng không nghĩ anh ta có thể nói ra được lời hay ý đẹp gì.
"Có một bộ phim tìm cô đóng, là vai nữ thứ hai, cô có muốn đóng không?" Cận Thủy Mặc khẽ ho một tiếng, mắt đảo nhanh.
Cảnh Kiều sửng sốt, chỉ tay vào mình, sau đó hỏi: "Đạo diễn nào vậy?"
Cận Thủy Mặc trả lời thẳng: "Tần Bối."
"Tôi chưa từng đóng phim bao giờ, tính tình anh ta lại nóng nảy như vậy, ba ngày hai đầu lại bắt nạt người khác, thôi bỏ đi."
Nhớ lại vẻ mặt dữ tợn của Tần Bối với bộ râu quai nón, Cảnh Kiều lắc đầu, không định làm.
"Không giống vậy, lần này là Tần Bối tự để mắt đến cô, anh ta thấy cô có năng khiếu này, hơn nữa, đóng phim truyền hình rất kiếm tiền!"
Cận Thủy Mặc dùng hết trí não, đưa ra từng miếng mồi, dụ dỗ Cảnh Kiều.
Nghe đến tiền, tay Cảnh Kiều cầm cốc nước khẽ dừng lại, có hứng thú: "Tính giá thế nào?"
"Diễn viên mới như cô, đóng một tập cũng chỉ được vài vạn thôi."
Cận Thủy Mặc tỏ vẻ hờ hững, buồn chán xoay xoay cốc, cố ý nói thêm: "Không muốn đóng? Không sao, tôi bảo ông ấy tìm người khác."