"Đen... Đen... Đen... Gấu đen đến rồi sao?" Vừa nói, Cảnh Kiều vừa đứng dậy, nói có chút lắp bắp.
"Trượt đất, lở đất..." Đẩy cô ra, Cận Ngôn Thâm dùng bàn tay to móc lấy ba lô, ánh mắt như đuốc quét qua xung quanh, sắc bén như mắt đại bàng.
Trượt... Trượt đất?
Giật mình, Cảnh Kiều lập tức tỉnh táo lại nhưng không biết nên chạy theo hướng nào, còn chưa kịp phản ứng, Cận Ngôn Thâm đã nắm chặt lấy cổ tay cô, có sự cứng rắn và khí phách của đàn ông.
Còn chưa kịp chạy được mấy bước, đã thấy những tảng đá lớn trên núi phía trước trộn lẫn với đất đá lăn xuống, thế mạnh mẽ, chấn động điếc tai, dưới chân run rẩy như động đất.
Sắc mặt Cảnh Kiều hơi tái, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng trải qua cảnh tượng như thế này.
Quay người lại, phía sau cũng vậy, thậm chí những cây cổ thụ đã bị nhổ tận gốc, dù là trước sau trái phải đều không còn đường lui.
Chỉ trong chớp mắt, những tảng đá khổng lồ từ trên trời rơi xuống, đến đâu cây cối cũng bị phá hủy.
Cận Ngôn Thâm nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi có thể trú ẩn tạm thời nhưng lại không để ý đến một tảng đá khổng lồ lăn xuống từ phía sau, đập thẳng vào chân anh, anh không khỏi rên lên một tiếng.
Cảnh Kiều vừa mở miệng định hỏi có chuyện gì thì thấy một đợt trượt đất và lở đất khác ập xuống.
So với lần đầu tiên, lần này còn đáng sợ hơn, còn kèm theo cả nước lũ, nếu bị chôn vùi thì đừng hòng sống sót!
Sắc mặt trắng bệch, cô ngây người ra, không biết phải làm sao.
"Cái hang kia, chui vào đó!" Cận Ngôn Thâm chỉ vào một cái hang trên vách núi, xung quanh có cỏ dại che phủ nên rất khó phát hiện.
Theo hướng anh chỉ, Cảnh Kiều nhìn kỹ mấy lần mới phát hiện ra đó là một cửa hang, rất kín đáo, trời tối như vậy, không biết anh phát hiện ra bằng cách nào, chẳng lẽ thật sự có đôi mắt của báo?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-176.html.]
Trong lòng nghĩ lung tung nhưng chân cô không dám do dự, bước nhanh hơn vài bước đã bước vào trong hang đá, Cận Ngôn Thâm theo sát phía sau.
Hai người vừa mới bước vào hang đá thì nghe thấy tiếng lở đất chấn động điếc tai bên ngoài, như vạn mã bôn đằng, khiến người ta kinh hãi.
Mê Truyện Dịch
Ánh mắt Cận Ngôn Thâm liếc nhìn cửa hang rộng lớn, sau đó nhặt những viên đá trên mặt đất, đi chặn cửa hang.
"Nếu cửa hang bị bịt kín, chúng ta sẽ ra ngoài bằng cách nào?" Cảnh Kiều nhìn anh.
Cận Ngôn Thâm lạnh lùng hỏi lại: "Lở đất tràn vào, cô cho rằng còn có thể ra ngoài được sao?"
Không nói gì, Cảnh Kiều cũng đi tới, bắt đầu bê đá, chặn cửa hang.
Bên kia, Cận Ngôn Thâm đưa tay to chạm vào một tảng đá đang chuẩn bị nhấc lên nhưng không ngờ một con rắn đen lại ẩn núp trong đó, bị giật mình nên chui ra khỏi tảng đá, cắn chặt một phát vào bắp chân!
"Hừ..." Yết hầu anh chuyển động, thân hình cao lớn mềm nhũn ngã xuống tảng đá, hơi thở dồn dập và thô ráp.
Ánh mắt chuyển qua, Cảnh Kiều vừa vặn nhìn thấy cái đuôi của con rắn, đen và dài, một tay vội vàng nắm lấy cánh tay Cận Ngôn Thâm, cô nhìn chân anh: "Có nghiêm trọng không?"
Cận Ngôn Thâm mím chặt môi mỏng, trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, không nói gì, ngồi xuống tảng đá, dùng bàn tay to kéo quần tây lên, vết thương liền lộ ra.
Vết thương trông rất nghiêm trọng, có hai hàng vết răng rắn, nơi bị cắn sưng tấy một mảng, tím bầm.
"Hít..." Hít một hơi lạnh, Cảnh Kiều không biết phải làm sao.
"Trong ba lô có dao, lấy ra đây..." Anh nghiến răng, giọng nói trầm thấp từ kẽ răng phát ra.