Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vợ Yêu Của Tổng Tài Tàn Bạo - Chương 168

Cập nhật lúc: 2025-06-28 04:21:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đúng lúc này, đột nhiên phát ra một tiếng hét, tiếng mắng mỏ của Phó Văn Thần cũng theo đó truyền đến: "Chết tiệt! Anh điên rồi! Thật dám đối xử với tôi như vậy!"

Chớp mắt, Cảnh Kiều nheo mắt thành một khe hở, vừa vặn chứng kiến cảnh tượng một chậu tuyết đổ ụp lên người Phó Văn Thần, khóe miệng không khỏi cong lên, thầm mắng một câu đáng đời!

Giật lấy chậu từ tay Cận Ngôn Thâm, Phó Văn Thần đổ đầy tuyết, đối mặt với hai người là một trận tạt loạn xạ.

Có vài bông tuyết chạy vào trong quần áo, Cảnh Kiều bị kích thích đến mức run rẩy, dứt khoát dùng tay nắm hai nắm tuyết, không ném vào chỗ nào khác, chỉ ném vào khuôn mặt đáng đ.ấ.m của Phó Văn Thần!

Nhưng Phó Văn Thần lại linh hoạt như một con rắn, né trái né phải, không những không ném trúng mà còn có thời gian tiếp tục dùng chậu tạt hai người.

Cuối cùng, Cận Ngôn Thâm bị chọc giận, bàn tay to nắm chặt lấy cổ tay Phó Văn Thần, sau đó liếc nhìn Cảnh Kiều.

Phản ứng ngay lập tức, Cảnh Kiều cười một tiếng, nắm một nắm tuyết từ trên mặt đất, rất để bụng kéo cổ áo Phó Văn Thần, nhét hết vào trong.

"Hít..." Lưng như bị dội nước đá, Phó Văn Thần không ngừng run rẩy, miệng vẫn còn mắng: "Lang bái vi gian! Phu xướng phụ tùy, hai người đều không phải là thứ tốt lành gì."

"Để cho cái miệng của anh cứng nữa!" Cảnh Kiều hạ quyết tâm, hai cánh tay kẹp đầy tuyết, đổ hết vào người anh ta.

Thực sự không chịu nổi nữa, Phó Văn Thần giống như cá chép vượt vũ môn giãy khỏi bàn tay to của Cận Ngôn Thâm, vừa nhảy vừa nhót, muốn rũ hết những bông tuyết trong quần áo ra ngoài.

"Ha ha ha..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-168.html.]

Nhìn dáng vẻ buồn cười và ngộ nghĩnh của anh ta, Cảnh Kiều cúi người cười không ngừng, tâm trạng rất thoải mái, còn tranh thủ liếc nhìn Cận Ngôn Thâm, giữa hai hàng lông mày của anh tràn đầy vẻ thoải mái, ánh sáng lưu chuyển, nghiêng thành lại quyến rũ.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh, không khỏi có chút ngây ngốc nên hoàn toàn không để ý đến củ cà rốt trước mắt, giẫm mạnh một cái——

Cơ thể không đứng vững, lắc trái lắc phải vài cái, trực tiếp ngã xuống đất, không nhịn được, cô kêu lên một tiếng, khuôn mặt tái mét vì sợ hãi.

Chỉ thấy, khuôn mặt chỉ còn cách mặt đất hai mươi centimet, Cảnh Kiều nghiến răng, hít một hơi thật sâu, chờ đợi cơn đau ập đến.

Nhưng cơn đau dự đoán không hề ập đến, ngược lại chỉ cảm thấy eo mình siết chặt, cơ thể lơ lửng, cô ngã vào một vòng tay nóng bỏng, rực lửa.

Lông mi khẽ run, cô mở mắt ra, khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng của Cận Ngôn Thâm đã ở ngay trước mắt, khoảng cách giữa hai người rất gần, rất gần.

Gần đến mức cô có thể đếm được hàng mi rậm của anh và cả râu cứng màu xanh trên cằm anh thậm chí còn chọc vào trán cô, đau nhói, hơi ngứa, ngứa ngáy...

Không ngờ anh sẽ ra tay, Cảnh Kiều nhất thời quên mất phản ứng, ngây người nhìn anh, tim cũng đập thình thịch.

Mê Truyện Dịch

Trước mắt, khuôn mặt người phụ nữ trắng trẻo mịn màng, hàng mi khẽ run, những bông tuyết rơi từng mảnh trên khuôn mặt cô, như thể bao trùm cả người cô trong đó, mềm mại, trắng tinh và thánh khiết, đôi môi đỏ hồng vì ngạc nhiên mà hơi hé mở, dường như đang chờ đợi nụ hôn của người đàn ông...

Trái tim Cận Ngôn Thâm như có hai viên đá ném vào, gợn lên một gợn sóng không nhẹ không nông, đôi mắt dần nheo lại, anh không nói gì, buông cô ra, quay người bỏ đi.

Bóng lưng vẫn lạnh lùng thẳng tắp nhưng lại như bao quanh một thứ cảm xúc kỳ lạ nào đó...

Loading...