Phó Văn Thần có chút mơ màng: "Tôi đã quên mất lần cuối cùng nhìn thấy người khác nặn người tuyết là khi nào rồi, đi, xuống lầu xem thử."
Đặt đầu người tuyết lên, Cảnh Kiều lại bảo người hầu đi tìm bi ve, cà rốt, còn có vỏ cam, từng thứ một làm mắt, mũi, miệng cho người tuyết.
Vất vả lắm mới làm xong, còn chưa kịp ngắm nhìn, một giọng nói chê bai đã bay tới.
"Người tuyết này mà cũng có thể xấu đến mức này thì cũng coi như là một loại bản lĩnh, thân hình thì méo mó, đầu thì quá to, mắt thì nhỏ như một khe hở! Toàn thân toàn là khuyết điểm!"
Lửa giận bùng lên trong nháy mắt, Cảnh Kiều quay phắt người lại nhưng khi nhìn thấy Cận Ngôn Thâm bên cạnh Phó Văn Thần, cô đè nén cơn giận xuống.
"Người tuyết này quá xấu, hoàn toàn là làm ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị."
Hai tay khoanh trước ngực, Phó Văn Thần nhìn chằm chằm một lúc rồi đột nhiên giơ chân đá một cái, người tuyết liền vỡ tan tành trên mặt đất.
"Anh làm gì vậy? Chẳng lẽ không biết phải tôn trọng thành quả lao động của người khác sao?"
Nhìn thành quả vất vả cả buổi trời của mình bị phá hủy như vậy, sao Cảnh Kiều có thể nuốt trôi cục tức này.
Cô tức giận cầm một nắm tuyết trên mặt đất, ném về phía Phó Văn Thần, những bông tuyết rơi vào quần áo, mang đến một luồng lạnh lẽo kích thích.
Phó Văn Thần cũng nổi hứng, cầm hai nắm tuyết, ném vào mặt và người Cảnh Kiều, cô cũng không chịu thua, trực tiếp cầm khuôn mặt trên mặt đất đầy tuyết, định tạt vào người anh.
Mắt nhanh tay lẹ, Phó Văn Thần hai bước đã chui vào sau lưng Cận Ngôn Thâm, trốn kỹ càng, còn dùng một tay nắm chặt lấy áo khoác gió màu xám của anh, giống hệt như chú gà con sau lưng gà mẹ.
"Hừ hừ..." Cảnh Kiều cười lạnh hai tiếng, anh tưởng như vậy là cô sẽ tha cho anh sao?
Vì vậy, một cảnh tượng đặc biệt kỳ quái đã hình thành!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-167.html.]
Cảnh Kiều bưng một chậu tuyết, người lắc trái lắc phải, tìm kiếm cơ hội tạt tuyết, còn Phó Văn Thần thì cứ thế túm chặt lấy áo khoác của Cận Ngôn Thâm, né trái né phải.
"Đủ rồi, buông ra!" Cận Ngôn Thâm hoàn toàn đen mặt, quát khẽ Phó Văn Thần.
Nhưng Phó Văn Thần không thèm để ý đến anh, né tránh càng thêm vui vẻ.
"Một, hai, ba..."
Đếm thầm trong lòng đến ba, Cảnh Kiều nhắm chuẩn rồi không do dự nữa, trực tiếp đổ ụp cả một chậu tuyết đầy ắp xuống!
Sau đó, một sự im lặng c.h.ế.t chóc...
Tiếp theo, Phó Văn Thần bật ra một tràng cười điên cuồng: "Ha ha ha..."
Cẩn thận liếc nhìn Cận Ngôn Thâm từ đầu đến chân đều dính đầy tuyết, lại còn có vẻ lang bái, Cảnh Kiều xoắn chặt hai tay, mặt tái mét, đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.
Mê Truyện Dịch
Điên rồi! Cô lại gây họa rồi! Chắc chắn lần này c.h.ế.t chắc!
Giữa hai hàng lông mày tràn ngập hơi lạnh, Cận Ngôn Thâm dùng những ngón tay thon dài thanh lịch phủi những bông tuyết trên mặt và áo khoác, ánh mắt dừng lại trên người Cảnh Kiều, nói từng chữ từng câu: "Đổ đầy tuyết vào chậu, rồi mang tới đây!"
Nghe vậy, người Cảnh Kiều không kìm được mà run lên.
"Sao nào, còn muốn tôi nói lại lần nữa sao?" Giọng nói của Cận Ngôn Thâm đột nhiên lạnh đi mấy độ.
Không dám phản kháng, Cảnh Kiều đành ngoan ngoãn nghe lời, rất nghiêm túc đổ đầy tuyết vào chậu, đưa cho Cận Ngôn Thâm, sau đó nhắm chặt mắt, hai tay buông thõng bên người nắm chặt, chờ đợi những bông tuyết sắp tới.
Chờ mãi mà không thấy động tĩnh gì, trong lòng cô vừa tò mò vừa căng thẳng nhưng vẫn không dám mở mắt.