Tiếp đó người hầu đi vào, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, thậm chí còn xịt cả nước hoa, hương hoa nhàn nhạt, vừa thanh mát vừa dễ chịu.
Hai mươi phút sau, Cận Ngôn Thâm đi ra khỏi phòng tắm, vén chăn lên, thân hình khỏe mạnh bước lên giường.
Cảnh Kiều cũng không có việc gì làm, cũng lên giường theo, chỉ là vừa nằm lên đã không nhịn được kêu lên một tiếng, hít một hơi khí lạnh: "Hí..."
Chết tiệt!
Cô quên mất m.ô.n.g và lưng mình bị thương rồi, nằm xuống giống như có kim đâm, theo bản năng, cô chống tay lên giường để nâng đỡ cơ thể, lơ lửng giữa không trung.
Nhăn mặt, lúc này Cảnh Kiều đau đến mức muốn chết, không ngồi dậy được, cũng không nằm xuống được, vì vậy đành phải duy trì tư thế kỳ quái.
Cận Ngôn Thâm liếc mắt nhìn, nhìn cô chăm chú.
"Ha ha..." Cảnh Kiều chỉ có thể cười ngượng ngùng với anh.
"Nằm ngửa, nằm sấp?" Anh mấp máy môi mỏng, rất hiếm khi không chế giễu và mỉa mai, hơn nữa còn phát lòng tốt, có ý định giúp đỡ.
"Không... không sao, tôi tự làm được..." Cô cười toe toét, nào dám làm phiền anh.
Cười lạnh, Cận Ngôn Thâm khoanh tay trước ngực, nhàn nhã nhìn cô, có ý định xem kịch hay.
Cắn môi, Cảnh Kiều bỏ qua ánh mắt của anh, nghiến răng, dùng hết sức để nâng cơ thể lên.
"Rắc..."
Đột nhiên có một tiếng động, cô không những không nâng được cơ thể lên, mà cánh tay còn yếu ớt trật khớp, thật là mất nhiều hơn được!
"Xì..." Cảnh Kiều đau đến nhíu mày, đau đớn không chịu nổi, nước mắt suýt nữa đã rơi xuống, muốn chết, đau, rất đau, thực sự rất đau!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-153.html.]
Thật đúng là ứng với câu nói, không làm mà chết!
"Thoải mái không?" Nhướng mày, Cận Ngôn Thâm mặt lạnh hỏi cô, lần này không có ý định ra tay, vẫn duy trì tư thế cao quý như trước.
"..." Cảnh Kiều nghiến răng, tức giận nhưng không dám nói, nghĩ ngợi một chút, cô lại nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương, nói thật: "Không thoải mái, đau."
Ánh mắt Cận Ngôn Thâm nhìn cô dần trở nên sâu thẳm, ngồi dậy, bàn tay to nắm lấy cánh tay cô, đột nhiên đẩy mạnh về phía trước, Cảnh Kiều đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
Tuy nhiên, cánh tay đã có thể cử động, không còn mềm nhũn rũ xuống, không dùng được chút sức lực nào.
Cảnh Kiều nhìn anh bằng ánh mắt sáng lạ thường, lần đầu tiên cảm thấy anh khá lợi hại, không ngờ vị đại thiếu gia không gần khói lửa nhân gian này lại có chút bản lĩnh!
Có thể nhìn ra được sự sùng bái sâu sắc trong mắt cô, Cận Ngôn Thâm hơi nhướng mày, ánh mắt cô rất hữu dụng, thỏa mãn tâm lý đàn ông của anh.
Cởi áo sơ mi trong ba nốt nhạc, Cận Ngôn Thâm lại nằm xuống giường lớn, cánh tay dài thuận thế vòng qua eo thon của Cảnh Kiều, cô còn chưa kịp kêu lên thì đã nằm sấp trên n.g.ự.c anh.
Anh không mặc quần áo, khuôn mặt cô trực tiếp dán vào làn da săn chắc nóng bỏng của đàn ông...
Mặt Cảnh Kiều đỏ bừng, giãy giụa, muốn bò xuống khỏi người anh, tư thế và khoảng cách của hai người như vậy thực sự rất kỳ quái.
Bàn tay to bóp chặt hai bên eo thon của cô, Cận Ngôn Thâm dùng sức, cô không thể nhúc nhích, anh mất kiên nhẫn nói: "Cô dám động thử xem?"
Vì vậy, cô không dám cử động nữa, im lặng, tim đập nhanh, mặt đỏ bừng.
Trong phòng bỗng tĩnh lặng, không ai mở miệng, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Mê Truyện Dịch
Một lúc lâu sau, không biết nghĩ đến điều gì, Cận Ngôn Thâm đột nhiên nheo mắt lại, nói: "Cô và tôi có cách biệt thế hệ và còn rất sâu, những lời này là cô nói với Cận Thủy Mặc sao?"