Cảnh Kiều không để ý đến cô ta vào những lúc như thế này tốt nhất nên ít nói, dù sao thì những tiểu thư nhà giàu cũng có chút giả tạo, lỡ nói sai lời kích thích đến cô ta, e là đến lúc đó không thể thu hồi lại được.
Cận Thủy Mặc kìm nén ham muốn đ.ấ.m cho cô ta một phát.
"Phiền không? Chỉ là một bộ quần áo rách nát, cô mua được thì anh cả tôi không mua được sao? Dựa vào đâu mà cô mặc là hàng thật còn cô ấy mặc là hàng giả?"
Mê Truyện Dịch
"Thật hay giả, nhất định hôm nay tôi phải làm rõ!"
Tư Đồ Tĩnh trực tiếp lấy điện thoại gọi cho giám đốc điều hành, còn mở loa ngoài: "Ngoài đơn đặt hàng của tôi, còn có đơn đặt hàng nào khác cho mẫu váy dài màu đỏ rượu mới nhất của Hua Nu Tian Lun không? Ví dụ như Cận Tiên sinh hoặc Cảnh tiểu thư?"
"Xin lỗi không có, đơn đặt hàng cho mẫu váy dài màu đỏ rượu này chỉ có một, là của Tư Đồ tiểu thư đặt may, chúng tôi đều có ghi chú và lưu trữ hồ sơ."
Giọng nói phát ra qua loa rất lớn, không ít khách khứa xung quanh đều nghe thấy, ánh mắt đổ dồn về phía này.
Tư Đồ Tĩnh đắc ý lắc nhẹ điện thoại, từng bước ép sát Cảnh Kiều: "Cô còn gì để nói không?"
Có chút khó xử, Cảnh Kiều nắm chặt hai tay, sắc mặt vẫn bình thản: "Chỉ là một bộ quần áo thôi mà? Cần gì phải dây dưa không buông như vậy? Trẻ con quá!"
"Đúng, rất trẻ con!" Cận Thủy Mặc quả thực là người phát ngôn tốt nhất của Cảnh Kiều, cô nói gì anh ta cũng đều giơ cả hai tay hai chân đồng ý.
Nghe vậy, Tư Đồ Tĩnh càng không ưa Cảnh Kiều: "Vậy chẳng phải là thừa nhận chiếc váy dạ hội trên người cô là hàng giả rồi sao?"
Những người vây quanh đã bắt đầu bàn tán xôn xao, Cảnh Kiều ngồi như đinh đóng cột, sau khi đứng dậy, cô nói với Cận Thủy Mặc: "Tôi đi vệ sinh một lát, anh trông chừng tướng quân nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-147.html.]
"Được." Cận Thủy Mặc tỏ ý không sao, tuy có hơi sợ nhưng tuyệt đối không thể để người phụ nữ ngốc nghếch thất vọng.
Bước đi, Cảnh Kiều vòng qua Cận Thủy Mặc đi về phía trước nhưng không ngờ Tư Đồ Tĩnh đột nhiên đưa chân ra, cô không để ý nên bị vấp ngã, đầu gối quỳ mạnh xuống đất, cơn đau dữ dội ập đến toàn thân, tư thế lang bái hựu nan kham.
Tư Đồ Tĩnh vẫn chưa hài lòng với kết quả như vậy, cô ta đi giày cao gót nhọn ngồi xổm bên cạnh Cảnh Kiều, xem nhãn mác trên quần áo rồi cười lớn.
"Ồ? Sao Hua Nu Tian Lun của cô lại là chữ Nu Lục? Là nhãn mác làm sai hay là cô mua nhầm?"
Xung quanh vang lên tiếng cười, đây là những người nổi tiếng trong xã hội thượng lưu, mặc đồ nhái sẽ bị mọi người chế giễu.
Tướng quân liếc nhìn Cảnh Kiều rồi kêu lên khe khẽ, sau đó lao về phía Tư Đồ Tĩnh đang cười khinh thường, trực tiếp cắn vào chân cô ta!
Ngay sau đó, tiếng hét kinh hoàng của Tư Đồ Tĩnh vang lên khắp Cận Trạch: "Á á á! Cứu tôi!"
Tướng quân không chịu nhả ra, m.á.u đỏ tươi từ chân Tư Đồ Tĩnh chảy xuống, các vị khách cũng bị dọa sợ, đặc biệt là các vị khách nữ, từng người đều tái mặt, hét lên chói tai!
Trong lúc nhất thời, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn!
Tướng quân vẫn không nhả ra, cứ thế cắn chặt, Tư Đồ Tĩnh sợ đến phát khóc, bị cắn rất thảm nhưng lại không dám cử động lung tung.
Cận Thủy Mặc hoàn hồn lại thì tiến lên muốn kéo Tướng quân ra nhưng chưa kịp đến gần thì Tướng quân lại gầm lên dữ dội, như thể đang cảnh cáo anh ta.