Khẽ ho vài tiếng, Cảnh Kiều dựa vào cửa sổ xe, quay đầu nhìn cảnh đêm lúc một giờ sáng, đây là cảnh đêm mà cô chưa từng thấy, lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng nhưng lại có một nỗi cô đơn và lạnh lẽo không nói nên lời.
Trong lúc xe chạy trên đường, cô nghiêm túc suy nghĩ rất nhiều.
Đã không còn người thân, cho nên không cần lo lắng chào hỏi, đây chính là chỗ tốt của việc cô đơn, không vướng bận.
Một lát nữa gọi điện cho Trần Thiến là được, vali và nhà ở để lại phim trường, đều phải nhờ cô ấy trông coi trước, cho thuê hay cô ấy ở đều được, không muốn bỏ hoang.
Cơ thể càng lúc càng nóng nhưng Cảnh Kiều lại cảm thấy lạnh, đưa tay kéo chặt áo khoác, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nửa giờ sau, xe dừng trước nhà hàng sang trọng, Cảnh Kiều không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế như trước, cô tưởng Cận Ngôn Thâm đi lấy thứ gì đó.
Xuống xe, Cận Ngôn Thâm đi về phía trước, không nghe thấy tiếng bước chân đi theo, anh quay người nhìn Cảnh Kiều vẫn đứng im, nhíu mày.
Sau đó, anh vòng qua đầu xe, đi đến bên ghế phụ, những ngón tay thon dài gõ vào cửa sổ xe, ra hiệu cô hạ cửa sổ xuống.
Do dự vài giây, Cảnh Kiều hạ cửa sổ xuống.
"Xuống xe!" Mím môi mỏng, Cận Ngôn Thâm thốt ra hai chữ như vàng.
Cảnh Kiều ngẩng đầu, dù sao mọi chuyện đã đến nước này, cô không sợ anh nữa: "Tôi không muốn xuống!"
"Hừ..." Cận Ngôn Thâm khẽ cười lạnh đầy chế giễu, kiêu ngạo và tự đại, hoàn toàn không để sự phản kháng của cô vào mắt, bàn tay to trực tiếp nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, bước dài đi về phía nhà hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-135.html.]
Bàn tay to của anh ta rất nóng nhưng tay cô còn nóng hơn, nóng bỏng như nước sôi, vừa đi, Cảnh Kiều vừa dùng sức giật tay mình.
Quản lý sảnh cúi chào, thái độ rất cung kính, người đàn ông trước mắt có khí thế rất mạnh mẽ, quyến rũ và đẹp trai, cô lặng lẽ tiến lại gần anh, ngửi thấy hơi thở quyến rũ trưởng thành: "Thưa ông, tôi sẽ đưa ông đến phòng riêng."
Cận Ngôn Thâm không dừng bước, Cảnh Kiều phía sau bị kéo lê về phía trước.
Quản lý sảnh đi giày cao gót, vội vàng đuổi theo.
Người đàn ông sải bước chân dài, một bước của anh bằng ba bước của cô, vừa dẫn đường vừa rất tinh mắt nhận lấy áo khoác của người đàn ông, rất nặng, chất liệu sờ vào rất tốt, giá trị không hề rẻ, mở cửa phòng riêng, cô tươi cười: "Mời, tôi sẽ mang thực đơn đến cho ông ngay."
Lật vài trang tùy ý, Cận Ngôn Thâm chỉ, quản lý sảnh ghi nhớ, ánh mắt luôn dừng lại trên người người đàn ông khiến người ta kinh ngạc.
Điểm xong món, nữ quản lý lưu luyến đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng riêng lại.
Phía sau Cảnh Kiều là cửa sổ sát đất, có nước chảy, đủ loại hoa đua nhau khoe sắc, còn có rừng trúc xanh um, sân vườn được bố trí rất đẹp và trang nhã nhưng cô không có tâm trạng ngắm cảnh, trước mặt anh lấy điện thoại ra, gọi cho Trần Thiến.
Mê Truyện Dịch
Bây giờ đã gần hai giờ sáng, chắc chắn Trần Thiến đã ngủ rồi, gọi bốn năm lần cuối cùng cũng bắt máy.
"Alo? Bệnh thần kinh à! Gọi điện muộn thế này?" Trần Thiến ngáp, lè nhè mắng.
Cảnh Kiều không để ý, bây giờ không gọi điện thì sẽ không có thời gian và cơ hội, cô ta nghiêm mặt: "Tôi có vài chuyện nhờ cô giúp."
Trần Thiến buồn ngủ không chịu nổi, ngồi trên giường nhưng người lại lắc lư, như sắp ngã đến nơi, điện thoại cũng không cầm được: "Có thể nói chuyện vào ngày mai không?"