"Của... đồng... đồng nghiệp..." Cảnh Kiều không nhịn được, mở miệng có chút lắp bắp, nói dối trước mặt anh, cô luôn cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt Cận Ngôn Thâm trở nên lạnh lẽo, mím môi mỏng, cao quý thốt ra hai chữ: "Vứt đi!"
Cảnh Kiều cắn môi: "Phải trả lại, không được vứt."
"Cô vứt, hay tôi vứt?" Không la sách, Cận Ngôn Thâm đi thẳng vào vấn đề: "Quần áo của người đàn ông khác, mang vào phòng tôi, còn muốn mặc cả sao?"
Hàn Lăng Phong tốt bụng giúp cô, nếu vứt áo khoác của anh ấy đi thì thật là vô ơn bạc nghĩa!
Còn Cận Ngôn Thâm thì lạnh lùng vô tình, không thể đắc tội, suy nghĩ một chút, cô dùng bàn tay trắng nõn của mình nắm lấy góc áo, giọng nói rất nhỏ để thương lượng: "Tôi không mang lên lầu, để ở phòng khách được không?"
Không nói gì, Cận Ngôn Thâm nheo mắt nhìn cô.
"Ngày mai phải trả lại cho người ta, vứt đi là rất bất lịch sự." Cảnh Kiều mạnh dạn ngẩng đầu nhìn anh.
Im lặng một hồi lâu, Cận Ngôn Thâm mới thốt ra hai chữ: "Góc nhà..."
Góc nhà thì góc nhà, dù sao cũng tốt hơn là vứt quần áo đi, Cảnh Kiều cảm ơn, thái độ có phần qua loa: "Cảm ơn!"
"Bữa tối đâu?" Ném chiếc áo khoác đen tùy ý lên ghế sofa, Cận Ngôn Thâm cầm một cốc nước, sau đó ngồi xuống ghế sofa mở TV, chuyển sang kênh tin tức, xem bản tin buổi tối, đây là thói quen của anh.
Cơn sốt cao vẫn chưa lui, chân nhẹ bẫng, Cảnh Kiều thực sự bất lực, l.i.ế.m đôi môi khô nứt: "Tôi rất khó chịu, có thể không nấu bữa tối không?"
Lông mày nhíu lại, Cận Ngôn Thâm nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi: "Không khỏe chỗ nào, tôi làm cô không khỏe sao? Còn dùng chiêu được đằng chân lân đằng đầu với tôi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-132.html.]
Mím môi, Cảnh Kiều ấm ức và vô tội, cảm thấy anh không có chút tình người nào, không nói hai lời, trực tiếp đi vào bếp.
Có chút giở tính, bữa tối làm rất đơn giản, mất hai mươi phút để làm một bát mì hành, không có đồ ăn kèm, cũng không có canh.
Đặt lên bàn ăn, Cảnh Kiều không có biểu cảm gì, khẽ nói: "Xong rồi."
Đi đến gần bàn ăn, Cận Ngôn Thâm khoanh tay trước ngực, ánh mắt không sâu không cạn nhìn chằm chằm vào bàn ăn: "Đây là cái gọi là bữa tối của cô sao? Là định cho ăn mày ăn à?"
Ngón tay xoa bóp trán đau nhức, cơn sốt cao không những không giảm mà còn ngày càng nghiêm trọng, sắc mặt cô tái nhợt, hơi thở phả ra nóng hổi, lại bị người ta chê bai, vì vậy cảm xúc tiêu cực bùng nổ.
"Rau là tôi nhặt, mì là mua, sạch sẽ, là tôi tận tay làm, đây là cho ăn mày ăn sao? Tôi bị sốt cao ba mươi chín độ, chưa ăn gì cả, còn cố gắng nấu cho anh một bát mì..."
Cảnh Kiều thở hổn hển, hơi thở gấp gáp, thở rất mạnh, đôi vai mỏng manh run rẩy.
"Nếu lúc này ai đó có thể làm gì đó cho tôi ăn, tôi sẽ vô cùng biết ơn, chứ không phải đi sỉ nhục như vậy, tôi là tội nhân nên anh đưa tôi vào tù đi, ít nhất cũng được ăn no mặc ấm, sẽ không bị tra tấn và sỉ nhục!"
Mê Truyện Dịch
Chẳng còn gì để mất, dù sao bây giờ cô cũng chẳng quan tâm, muốn thế nào thì thế...
Dứt lời, không ngoảnh đầu lại, Cảnh Kiều trực tiếp đi lên lầu, không nhìn Cận Ngôn Thâm, cũng không quan tâm sắc mặt anh khó coi đến mức nào, lúc này đây, cô chẳng sợ gì cả!
Cận Ngôn Thâm gì chứ, mặc xác anh đi gặp quỷ đi!
Ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Cảnh Kiều, Cận Ngôn Thâm nổi giận, bản thân làm chuyện không tốt, còn dám nổi cáu lớn như vậy ở trước mặt anh sao?