Sắc mặt và yết hầu anh ta run lên, bàn tay to trực tiếp ném chăn lên người Cảnh Kiều, từ đầu đến chân đều quấn chặt, ngay cả khuôn mặt nhỏ cũng không tha, theo bản năng, anh ta không tự chủ được mà nói: "Như vậy cũng được sao?" Hoàn toàn giống như một cái bánh chưng.
Cận Ngôn Thâm nuốt nước bọt, nheo mắt lại, đôi mắt tối đen không nhìn rõ, khẽ hừ một tiếng, không nhìn thấy thì cảm thấy nửa người đã tê liệt, chống người lại gần chân cô, không muốn nghĩ...
Sau đó, mặt Cảnh Kiều đỏ bừng, nhắm mắt không dám nhìn, giống như một cái bánh chưng, căn phòng rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của người đàn ông suốt cả đêm...
...
Sáng hôm sau, Cảnh Kiều tỉnh dậy trước, đã sáu giờ sáng, cô phải tắm rửa và làm bữa sáng nên phải dậy.
Cận Ngôn Thâm vẫn ngủ rất say, không hề bị đánh thức, phòng ngủ tối om om.
Lần này, Cảnh Kiều rất thông minh không kéo rèm cửa, cô vẫn chưa quên cơn giận buổi sáng của người đàn ông này!
Cô đang làm bữa sáng, tướng quân lười biếng nằm dưới chân, l.i.ế.m lông.
Có người bấm chuông cửa, Cảnh Kiều cúi đầu nhìn tướng quân, tướng quân đã đứng phắt từ dưới đất dậy, mắt nhìn về phía cửa, tai dựng lên.
Cảnh Kiều cười đi tới mở cửa biệt thự, người đứng ngoài cửa là Cận Thủy Mặc.
Thấy là cô, Cận Thủy Mặc không có vẻ gì là vui vẻ, tiếp theo đó là hít mũi thật mạnh, rồi mạnh mẽ đụng vai cô đi vào biệt thự.
Gầm lên, tướng quân lao tới, trực tiếp đè Cận Thủy Mặc xuống đất, anh ta không hề phòng bị, thực sự bị dọa một phen, sắc mặt biến đổi, gào lên: "Cút đi! Thứ c.h.ế.t tiệt, cút ngay cho tao!"
Thực ra, Cận Thủy Mặc cũng sợ chó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-128.html.]
Cảnh Kiều không có ý định cứu Cận Thủy Mặc nhưng sợ tướng quân sẽ gây họa nên mới mở miệng: "Tướng quân!"
Tướng quân thu móng lại, vẫy đuôi chạy thẳng tới, Cảnh Kiều ném cho nó một cái xương, nó nằm dưới đất ăn ngon lành.
Cận Thủy Mặc tóc tai bù xù đứng dậy từ dưới đất, phát hiện Cảnh Kiều đang nhìn anh ta, lại nghĩ đến dáng vẻ xấu xí của mình vừa rồi bị người phụ nữ ngốc nghếch này nhìn thấy rõ mồn một, tâm trạng cực kỳ tệ: "Nhìn cái gì, ông đây biết ông đây đẹp trai! Không cần cô cứ nhìn chằm chằm!"
Sáng sớm mà bệnh thần kinh có thể phát tác nghiêm trọng như vậy thì quả thực không phải chuyện đơn giản, Cảnh Kiều không nhìn anh ta nữa!
Lười để ý đến anh ta, cô tiếp tục chuẩn bị bữa sáng, nấu cháo, rán trứng, bận rộn không ngớt.
Cận Thủy Mặc lười biếng nằm trên ghế sofa, hai chân dài bắt chéo, ánh mắt dõi theo người phụ nữ đang bận rộn trên bàn ăn.
Cô buộc tóc tùy ý thành đuôi ngựa, trông gọn gàng, xinh xắn, rất có khí chất, còn có vài sợi tóc không nghe lời rơi xuống má, nhảy nhót lười biếng.
Ngốc nghếch, Cận Thủy Mặc cứ nhìn Cảnh Kiều chằm chằm.
Mê Truyện Dịch
Cận Ngôn Thâm từ trên lầu đi xuống, vẫn chưa thay quần áo, tùy ý mặc áo ngủ, ánh mắt lướt qua Cận Thủy Mặc trên ghế sofa đầu tiên, nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của anh ta, mắt anh nheo lại, theo tầm mắt nhìn sang, dừng lại trên người Cảnh Kiều.
Cảnh Kiều hoàn toàn không biết mình đang bị hai người nhìn chằm chằm, vẫn một lòng một dạ bày đồ ăn.
"Sao lại đến sớm thế?" Ánh mắt sâu thẳm, trên mặt Cận Ngôn Thâm không có biểu cảm gì.
Bị dọa một phen, Cận Thủy Mặc bỗng nhiên hoàn hồn: "Anh cả, tối qua ông nội gọi điện cho em, nói là thứ sáu cùng về, em đến báo cho anh cả một tiếng."