Nửa giờ sau, cô bưng bữa tối đi ra khỏi bếp, ở lối vào phòng khách, Cận Ngôn Thâm bước vào, mặc áo khoác dài đến đầu gối màu đen, quần dài màu xám khói, còn đeo găng tay da đen, rất có sức hút của một người đàn ông trưởng thành và khí chất bức người.
Thấy chủ nhân, tướng quân vô cùng phấn khích, hoàn toàn giống như một con ch.ó hoang, vây quanh Cận Ngôn Thâm, thè lưỡi, chạy vòng quanh.
Cảnh Kiều nhìn hai lần, lẩm bẩm trong lòng, lúc này tướng quân không còn oai phong lẫm liệt nữa, mà giống như một con ch.ó pug, không có chút liêm sỉ nào!
Vỗ nhẹ đầu tướng quân hai cái, Cận Ngôn Thâm tháo găng tay đi vào nhà vệ sinh, tướng quân đi theo sát, đến khi anh ra ngoài, Cảnh Kiều đã bày xong bữa tối, kéo ghế ngồi xuống, ngón tay dài kéo cà vạt, tùy ý treo trước ngực, người đàn ông này rất ghét bị trói buộc.
Không đói, nói gì thì nói, chắc chắn ăn cùng anh sẽ khó tiêu, Cảnh Kiều l.i.ế.m môi, quay người, rất cẩn thận liếc anh một cái, chuẩn bị lên lầu.
"Đi đâu vậy?" Cận Ngôn Thâm ngẩng đầu nhìn cô, dáng vẻ lười biếng.
Ngay lập tức, như bị điện giật, Cảnh Kiều cứng đờ tại chỗ: "Lên lầu nghỉ ngơi."
Tự tay kéo một chiếc ghế cho Cảnh Kiều ngồi, Cận Ngôn Thâm cầm đũa: "Ngồi xuống."
Cảnh Kiều đứng im không nhúc nhích: "Tôi không đói."
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm: "Sau này khi tôi dùng bữa, cô phải đứng bên cạnh hầu hạ."
Cúi thấp mắt, Cảnh Kiều thực sự muốn đ.ấ.m anh hai cái, hoàn toàn là ức h.i.ế.p người khác nhưng cô lại không dám, vì vậy cô chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Ai ngờ, vừa khéo bị Cận Ngôn Thâm bắt gặp, anh nhướng mày nói: "Có ý kiến gì sao?"
"Không có ý kiến." Cảnh Kiều cắn môi, nhanh chóng lắc đầu, giống như tướng quân, nịnh nọt và tâng bốc: "Tôi sẽ ngồi ở đây, nếu anh cần gì, tôi sẽ đi lấy cho anh."
"Miệng lưỡi thật ngọt..." Cận Ngôn Thâm hài lòng nhìn cô, bắt đầu dùng bữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-126.html.]
Cảnh Kiều hít một hơi thật sâu: "Nên như vậy."
Một lúc sau, anh đột nhiên mấp máy môi mỏng, hỏi: "Tờ chi phiếu đó thì sao, đã trả lại chưa?"
"Đã trả rồi." Tim cô đập thình thịch, rất chột dạ, trán đổ đầy mồ hôi, không dám nhìn vào mắt anh, bây giờ nói dối thì cứ như là mở miệng ra là nói được vậy.
"Ừm..." Cận Ngôn Thâm khẽ đáp, tiếp tục dùng bữa, còn Cảnh Kiều thì như ngồi trên đống lửa, cơ thể nhúc nhích vài cái, rồi lại đứng dậy: "Tôi đi nấu đồ ăn cho tướng quân."
Nói xong, cô trực tiếp chạy vào bếp.
Ở chung với một người đàn ông hơn mình mười mấy tuổi, quả thực rất khó khăn, hơn nữa khí chất của anh lại mạnh mẽ như vậy, càng khó ở chung hơn, cô vốn không phải là người giỏi khuấy động không khí, còn hơi mỏng mặt.
Tướng quân ngoan ngoãn ngồi xổm ở cửa bếp chờ, thấy Cảnh Kiều đi ra, đuôi vẫy điên cuồng, lưỡi l.i.ế.m mép, vô cùng sốt ruột.
Cảnh Kiều bị nó chọc cười, một con ch.ó hung dữ và oai vệ như vậy nhưng lại là một con háu ăn bẩm sinh, đổ thức ăn vào hộp đựng thức ăn, cô xoa xoa lưng nó.
Mê Truyện Dịch
Cận Ngôn Thâm nâng ly nước lên, đôi mắt híp lại nhìn cô: "Tướng quân đã làm gì cô ư?"
"Hả?" Cảnh Kiều không hiểu câu hỏi này có ý gì.
"Hôm qua còn kêu như bị cưỡng hiếp, hôm nay lại ân cần hỏi han như vậy, tướng quân đã ngủ với cô rồi à?"
"Tình cảm của tôi và nó tăng lên khá nhanh..." Cảnh Kiều nghiến răng, đúng là chó không nhả được ngà voi!
Cô cố nhịn, nghĩ một lúc rồi hỏi: "Nó là con đực đúng không? Trông không giống lắm, mặc dù nó rất to nhưng trông vẫn khá xinh."