Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vợ Yêu Của Tổng Tài Tàn Bạo - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-06-28 04:13:06
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người đàn ông đó đáng ghét và đáng hận, con ch.ó sói đó càng đáng ghét hơn!

Chiếc giường mềm mại luôn khiến người ta buồn ngủ nhanh chóng, chỉ một lát sau, Cảnh Kiều đã buồn ngủ, mí mắt đánh nhau, không mở ra được.

Cởi áo choàng tắm ném xuống đất, Cận Ngôn Thâm cũng lên giường, Cảnh Kiều đang ngủ say cảm thấy hơi nóng, cọ cọ trên giường, áo ngủ trên người đã bị cô cọ tuột xuống dưới vai, dây buộc cũng bị nới lỏng.

Dưới ánh đèn, mắt Cận Ngôn Thâm sâu hun hút, nhìn chằm chằm vào cơ thể trắng trẻo đầy đặn của người phụ nữ, làn da trắng mịn, yết hầu chuyển động, anh lật người đè lên người Cảnh Kiều.

Phụ nữ ba mươi tuổi không thể so sánh với phụ nữ hai mươi tuổi, có thêm phong tình vạn chủng nhưng lại mất đi sự tươi trẻ mịn màng, phụ nữ hai mươi tuổi giống như được làm bằng nước, l.à.m t.ì.n.h rất kích thích và thoải mái.

Bị đè đến nỗi không thở nổi, Cảnh Kiều mới chậm chạp tỉnh lại, mở mắt ra, lập tức đối diện với ánh mắt sâu thẳm, u ám, đầy dục vọng và ngọn lửa của người đàn ông, cô vùng vẫy, giãy giụa...

"Cử động thêm lần nữa, tôi sẽ ném cô xuống cho chó ăn..." Cận Ngôn Thâm cực kỳ không vui, cảnh cáo bằng giọng khàn khàn.

Quả nhiên, Cảnh Kiều sợ đến mức không dám cử động nữa.

Cận Ngôn Thâm dùng tay to tách đôi chân dài trắng nõn của cô ra, tiến lên một cái, vừa làm vừa hôn lên tai Cảnh Kiều, trên khuôn mặt trắng nõn, dưới sự kích thích tê dại liên tục, cô cũng dần mềm nhũn cơ thể, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

Một đêm xuân sắc vô biên...

Sáng hôm sau, sáu giờ sáng, đồng hồ sinh học của Cảnh Kiều đúng giờ đánh thức cô, cô rời giường, đi đến phòng tắm, rửa mặt đánh răng, sau đó thay quần áo.

Trên tấm thảm màu trắng đắt tiền vứt áo choàng tắm, quần lót của Cận Ngôn Thâm...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-120.html.]

Ban đầu Cảnh Kiều không định để ý đến nhưng nghĩ đến con ch.ó sói to lớn muốn mạng người ở dưới lầu, cô rất sợ, không dám xuống lầu, đành phải đợi anh tỉnh dậy rồi cùng xuống lầu.

Nghĩ lại, cô cắn môi, ngoan ngoãn nhặt từng thứ trên thảm lên, đã cầu xin người khác thì trước tiên phải tỏ chính thái độ của mình...

Không còn ấp ủ người đẹp trong lòng, Cận Ngôn Thâm nhanh chóng tỉnh lại, sắc mặt u ám, mang theo cơn giận rõ ràng khi vừa thức dậy: "Kéo rèm cửa sổ làm gì?"

"Xem trời còn mưa không." Cảnh Kiều cẩn thận nhìn sắc mặt anh, mới sáng sớm mà sao đã có tính khí lớn như vậy?

Ánh nắng chiếu vào giường, có phần chói mắt, Cận Ngôn Thâm nheo mắt lại, bàn tay to đẩy chăn trên người xuống bụng, tâm trạng càng thêm bực bội, cơn giận khi thức dậy vô cùng lớn: "Đóng lại, đừng để tôi nhìn thấy ánh nắng."

Cửa sổ đóng lại, Cảnh Kiều đặt chiếc quần lót đã sắp xếp gọn gàng lên giường: "Quần áo của anh."

Ánh mắt thâm trầm, Cận Ngôn Thâm đánh giá cô từ trên xuống dưới, thân hình cường tráng khỏe mạnh như báo đốm nằm ngửa trên giường lớn: "Hôm nay biểu hiện ngoan ngoãn như vậy, ừ?"

Liếm môi, cô nhanh nhẹn nói: "Con chó ở đây khá cô đơn, thậm chí không có bạn, có muốn đưa nó đến công viên thú cưng không?"

"Ha ha, hóa ra là có dụng ý khác..." Cận Ngôn Thâm nhướng mày, kiên nhẫn nhìn cô hỏi: "Đuổi nó đi, cô thấy có thể không? Đuổi cô đi, cũng sẽ không để nó đi..."

Nghĩ lại, cô thấy có lý, vì vậy thuận tiện nói: "Cũng đúng, vậy đuổi tôi đi, để nó ở lại."

Khóe môi nở nụ cười lạnh, anh từ từ mấp máy môi mỏng nói: "Leo cây à? Bàn tính gảy cũng khá tốt, bữa sáng đã chuẩn bị xong chưa?"

Mê Truyện Dịch

Loading...