Ánh mắt tối sầm, Cận Ngôn Thâm một tay đút vào túi quần âu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía đối diện.
"Không ăn nữa! Không có tâm trạng gì cả! Chán ăn!" Cận Thủy Mặc một thân tính khí của thiếu gia, lúc này tâm trạng tệ đến cực điểm, không nuốt nổi một miếng nào, vì vậy quay người trở về khách sạn.
Lại nhìn Cảnh Kiều một cái thật sâu, Cận Ngôn Thâm thu hồi ánh mắt, rời đi...
Cảnh Kiều đột nhiên cảm thấy sau lưng có luồng gió lạnh thổi qua, giống như có người đang nhìn chằm chằm cô, quay đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy một bóng người, nắm chặt lòng bàn tay, cô tiếp tục nói: "Tôi sẽ không lấy không, sẽ viết giấy vay nợ cho anh, tôi nợ anh bao nhiêu tiền tôi sẽ trả hết, tính cả tiền lãi cũng không sao."
Hàn Lăng Phong mỉm cười nhàn nhạt: "Cô rất thiếu tiền sao?"
"Không phải rất, là rất thiếu." Cô nhấn mạnh một lần nữa: "Tôi viết giấy vay nợ cho anh ngay bây giờ."
"Tôi bảo trợ lý đưa séc qua trước, còn giấy vay nợ, tôi tin cô..." Hàn Lăng Phong nói rồi lấy điện thoại ra, gọi điện cho trợ lý.
Tim đập thình thịch, Cảnh Kiều nhẹ nhàng hỏi anh: "Tại sao anh lại tin tôi?"
Hàn Lăng Phong hỏi ngược lại: "Cô bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi."
"Tôi ba mươi, hơn cô mười tuổi, tôi nhìn người sẽ không sai..."
Đợi hai mươi phút, trợ lý mang séc đến, Cảnh Kiều ngồi xổm trên đất, trên tay cầm giấy và bút, ánh sáng trắng chiếu xuống khuôn mặt trắng trẻo trong veo của cô, cô viết từng nét từng nét, viết rất nghiêm túc cẩn thận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-116.html.]
Cuối cùng, Hàn Lăng Phong vẫn kiên trì đưa cô đến bên ngoài biệt thự, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Cảnh Kiều, một cô gái rất thẳng thắn, khiến người ta cảm thấy rất thích. Trước cửa sổ sát đất, Cận Ngôn Thâm một tay gài rèm cửa sổ, nheo mắt, chăm chú nhìn Cảnh Kiều và Hàn Lăng Phong...
Sau khi chào nhau chúc ngủ ngon, Hàn Lăng Phong rời đi, Cảnh Kiều bỏ tờ séc vào túi, cắn ngón tay, do dự đứng ở cửa biệt thự, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để bước vào.
Nghĩ đến vẻ mặt của Cận Ngôn Thâm ở bên hồ, trong lòng cô có chút run rẩy, có một linh cảm rất trực tiếp, tâm trạng của anh lúc đó rất không tốt...
Ánh mắt của Cận Ngôn Thâm xuyên qua cửa sổ dõi theo từng cử động của Cảnh Kiều, trước cửa biệt thự, cô đứng lên ngồi xổm, ngồi xổm xong lại đứng lên, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, dường như muốn nhìn xuyên qua cửa sổ để thấy mọi thứ bên trong.
Lấy một điếu thuốc châm lửa, sau đó ngậm vào đôi môi mỏng, bật lửa xoay trong lòng bàn tay, Cận Ngôn Thâm nhả ra một vòng khói, phản ứng lúc này của cô rõ ràng là đang chột dạ, nhận séc nên chột dạ sao?
Một phút sau, cuối cùng Cảnh Kiều cũng hạ quyết tâm, đẩy cửa biệt thự đi vào, đèn sáng trưng ở tầng một nhưng không có một bóng người, chẳng lẽ Cận Ngôn Thâm vẫn chưa về sao?
Nghĩ đến đây, nhịp tim đang tăng tốc của cô dần trở lại bình thường, tay chống lên tường ở huyền quan để đổi dép.
Đúng lúc này, tiếng giày da giẫm trên sàn nhà phát ra tiếng "Bịch bịch bịch", Cảnh Kiều sợ hãi hét lên: "Ai đó?"
Mê Truyện Dịch
"Cô nghĩ là ai?" Ánh mắt của Cận Ngôn Thâm nhìn chằm chằm cô, đi từng bước xuống cầu thang, ngồi xuống ghế sofa.
Cảnh Kiều cố gắng bình tĩnh: "Tôi tưởng anh vẫn chưa về, biệt thự có trộm vào."
"Xác định không phải là chột dạ nên mới như vậy sao?" Lời nói của Cận Ngôn Thâm có ẩn ý.
"Tại sao phải chột dạ, tôi có làm gì khuất tất đâu, tôi thực sự bị dọa sợ thôi." Cảnh Kiều không ngốc, có thể nghe ra lời nói có ẩn ý nhưng cô không rõ là ám chỉ điều gì.