"Ai?" Giọng Cận Ngôn Thâm trầm thấp, khàn khàn, như vừa mới ngủ dậy.
"Chính là cô ta, người phụ nữ ngu ngốc đó, chị dâu của em, vợ của anh!" Cận Thủy Mặc rõ ràng là đang sốt ruột, có lẽ ngay cả anh ta cũng không biết mình đang nói gì: "Anh cả, anh mau đến đây, cô ta sắp c.h.ế.t đuối rồi! Bây giờ mắt cô ta trợn trắng lên rồi!"
Giây tiếp theo, điện thoại cúp...
Người đàn ông cao to khỏe mạnh, lúc này toàn bộ sức nặng đều đè lên người Cảnh Kiều, cô kiệt sức, toàn thân mềm nhũn, có chút không bơi nổi.
Áo đen, quần dài, Cận Ngôn Thâm mặc vest chỉnh tề sải bước đi tới, khí thế mạnh mẽ và địa vị hiển hách khiến mọi người đều tự động nhường đường, dáng người cao ráo thanh lịch đứng trên bờ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ở giữa hồ.
Cận Thủy Mặc vô cùng sốt ruột: "Anh cả, anh cả, sao anh không làm gì cả, anh mau cứu cô ta đi!"
Không hề lay động, Cận Ngôn Thâm tùy tiện đút tay vào túi quần âu, nhẹ nhàng như gió: "Cô ta đã có bản lĩnh nhảy xuống, còn cần người khác cứu sao? Làm anh hùng đều phải trả giá, hiểu không?"
Lúc này rõ ràng Cảnh Kiều bất lực, chân còn hơi bị chuột rút, nhìn chằm chằm vào bờ cách đó không xa nhưng không còn sức để bơi qua!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-114.html.]
Mê Truyện Dịch
Dần dần, cánh tay kẹp lấy người đàn ông cũng trở nên mềm nhũn, lúc này đừng nói đến việc đưa người đàn ông bơi qua, ngay cả bản thân cô cũng thành vấn đề, Cảnh Kiều hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, cô thầm kêu một tiếng tệ rồi, thể lực mất quá nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ còn cách ngồi chờ chết, vì vậy cô phải hành động, nhân lúc còn sức lực, cô phải cố gắng bơi vào bờ.
Cận Ngôn Thâm châm một điếu thuốc, đôi môi mỏng từ từ nhả ra những vòng khói, khuôn mặt vốn đã khó lường lúc này trong làn khói mờ ảo càng trở nên sâu thẳm, như thể đang ở ngoài thế gian.
Ngược lại, Cận Thủy Mặc nóng ruột như kiến trên chảo nóng, đi đi lại lại, đáng tiếc là anh ta vốn là một con vịt trời, chỉ cần chạm vào nước là sẽ bị choáng váng.
Lặn xuống nước một lần nữa, Cảnh Kiều đã hạ quyết tâm, cố gắng hít một hơi thật sâu bơi về phía bờ, đầu người đàn ông bị cô kẹp chặt, còn Cận Ngôn Thâm vẫn đứng nguyên tại chỗ, dùng ngón tay dài dập tắt đầu thuốc. Gần bờ, chân Cảnh Kiều mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt bị một nhóm người kéo lên bờ, cô ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển, nước trên người chảy xuống, người đàn ông cô cứu lên mặt mày tím tái, nằm trên đất không nhúc nhích, giống như đã chết.
Cứu người quan trọng, Cảnh Kiều quỳ gối trên đất, trước tiên dùng sức vỗ vào n.g.ự.c người đàn ông, sau đó định hô hấp nhân tạo, cô không chút do dự cúi người, khi hai môi sắp chạm vào nhau thì bị người ta nắm lấy cánh tay kéo ra, sắc mặt Cận Thủy Mặc rất khó coi: "Bác sĩ đến rồi, cô tránh ra nhanh, đừng cản đường!"
Lảo đảo hai bước, Cảnh Kiều đứng vững ngẩng đầu, liếc mắt đã thấy Cận Ngôn Thâm đứng trong đám đông, áo khoác đen chất lượng tốt, quần dài màu xám khói tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, ngũ quan rõ ràng bắt mắt, bốn mắt nhìn nhau, anh nheo mắt rồi rời đi, cảm giác áp bức biến mất, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Phù..."
Người đàn ông rơi xuống nước được đưa đi, phim trường trở lại bình thường và tiếp tục làm việc, Cảnh Kiều thay quần áo, vì trong lòng có chuyện nên tâm trạng rất nặng nề.