Đi một đoạn xa, xe dừng lại trong rừng cây, hai người đi bộ đến, không có ý định vào trong, chỉ muốn đứng ngoài biệt thự một lúc, xem tình hình của Lâm An Á rồi đi.
Ngồi trên xe lăn, Lâm An Á đang tắm nắng, trước mặt có hoa, cô đang cắt tỉa hoa, trông rất yên tĩnh và thuần thục.
Cảnh Kiều nhướng mày, bệnh của cô ấy đã khỏi rồi sao?
Đang suy nghĩ lung tung thì có tiếng bước chân truyền đến, bố Lâm rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người, lên tiếng chào hỏi; "Ngôn Thâm, cô Cảnh vào ngồi chơi đi."
Cách lâu như vậy, ông cũng đã nghĩ thông suốt, tuổi đã cao như vậy, cuộc sống hiện tại như thế này, cũng không có gì không tốt.
Cận Ngôn Thâm từ chối khéo; "Không cần đâu, còn có việc."
Cảnh Kiều véo anh một cái, đã đến đây rồi thì vào ngồi chơi đi.
Biết ý cô, Cận Ngôn Thâm bất đắc dĩ gật đầu.
Bố Lâm bê ghế cho hai người, nói; "Bây giờ tình hình của con bé rất tốt, mặc dù vẫn ngây ngốc nhưng có việc mình thích làm, tốt hơn trước rất nhiều."
Lâm An Á ngẩng đầu lên; "Chị gái xinh đẹp, còn có anh trai."
Bệnh của cô vẫn chưa khỏi.
"Hai người ngồi trước đi, tôi đi hái ít rau, nấu cơm cho hai người." Bố Lâm đứng dậy.
Cảnh Kiều cũng đứng dậy theo, đi theo sát phía sau, không xa là một mảnh đất trồng rau, bố Lâm trồng đủ loại rau củ quả, còn có rau.
Thấy Cảnh Kiều, bố Lâm chỉ cười, không nói gì.
Cảnh Kiều cũng bắt chước động tác của ông.
"Trước kia, suốt ngày ở công ty, ngày nào cũng bận rộn, cách vài ngày lại đến bệnh viện, trên người toàn là bệnh, chuyển đến đây cũng tốt, ngược lại không bị bệnh nữa."
Ông lải nhải nói, không hề có chút oán hận nào.
Cảnh Kiều cong môi; "Không uống rượu, không đi tiếp khách thì sẽ không có bệnh gì."
Bố Lâm gật đầu, cô nói rất đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-1115.html.]
Lúc làm bữa trưa, vẫn luôn là bố Lâm làm, Cảnh Kiều phụ giúp, rửa rau, nói rất nhiều, rất hợp chuyện với ông.
Bố Lâm cảm thấy, cô gái này, không thể khiến người ta ghét được.
Lâm An Á đang cắt hoa, lấy một bó, đưa cho Cận Ngôn Thâm ; "Anh trai đẹp trai, tặng anh."
Cận Ngôn Thâm nhận lấy, tâm trạng bình thản, hơi cong môi.
"Đẹp, anh trai cười lên đẹp lắm." Lâm An Á cũng ngây ngô cười theo.
Tay nghề của bố Lâm không tệ, Cảnh Kiều ăn không ít.
Xung quanh là núi, rừng cây, còn có suối, vườn hoa, không khí trong lành, ở đây khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Ăn trưa xong, Cận Ngôn Thâm nghe một cuộc điện thoại, là của công ty, lát nữa có cuộc họp quan trọng phải mở, không thể ở lại đây nữa.
Cảnh Kiều đang giúp dọn bát đũa, nói với Cận Ngôn Thâm ; "Anh đợi em hai phút, em dọn xong ngay."
Bố Lâm không cho Cảnh Kiều động tay, làm sao có chuyện để khách rửa bát nhưng Cảnh Kiều đẩy ông ra, rất thành thạo bắt đầu rửa bát.
Bố Lâm đứng một bên lặng lẽ nhìn.
Mê Truyện Dịch
Đợi cô rửa xong, bố Lâm xoa xoa tay, mở lời; "Cô Cảnh, không biết tôi có thể nhờ cô một chuyện không?"
"Ông nói đi ạ?"
"Tôi cũng đã lớn tuổi rồi, tình hình của An Á cô cũng biết, hoàn toàn là tự chuốc lấy, không trách được ai, tôi cũng đã lớn tuổi, mẹ con bé cũng đang ở tù, lỡ như tôi có chuyện gì, cũng không thể chăm sóc con bé được, cho nên phải nhờ cô, cũng chỉ có thể nhờ cô chăm sóc con bé."
Trong lời nói của bố Lâm mang theo sự cầu xin sâu sắc.
Nghe những lời này, trong lòng Cảnh Kiều rất buồn.
Sự im lặng của cô, lại khiến bố Lâm hiểu lầm là cô không đồng ý, quỳ xuống đất; "Cô Cảnh, tôi cầu xin cô."
Lòng d.a.o động, Cảnh Kiều đỡ ông từ dưới đất lên; "Ông đừng như vậy, tôi đồng ý với ông."
"Cảm ơn, cảm ơn." Bố Lâm nắm tay cô, cảm ơn.