Thật sự rất tò mò, Thượng Quan Yên nhìn qua.
Một cô bé bốn, năm tuổi, da trắng nõn, trông rất dễ thương, mặc giày công chúa và váy công chúa.
Trông cô bé rất giống Cảnh Kiều, đặc biệt là đôi mắt to, hoàn toàn di truyền từ cô ấy, đen láy và sáng long lanh, rất đẹp.
Bất chợt, một tấm ảnh khác thu hút ánh mắt cô.
Cận Ngôn Thâm ôm An An, đang tắm cho cô bé, cô bé khóc ầm ĩ, còn trần truồng.
Thượng Quan Yên không khỏi càng thêm hoang mang, hai người họ rốt cuộc là mối quan hệ gì?
"Anh ấy là?" Thượng Quan Yên chỉ vào Cận Ngôn Thâm hỏi.
"Ông xã của tôi." Cảnh Kiều cười rất ngọt ngào, vẻ mặt thản nhiên.
Thượng Quan Yên thực sự bị sốc; "Cô kết hôn từ năm bao nhiêu tuổi vậy?"
"Hai mươi tuổi." Cảnh Kiều sờ mũi, thở dài; "Bây giờ cũng chỉ mới hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, bằng tuổi các cô nhưng sắp có hai đứa con rồi."
Dần dần, sự căm ghét của Thượng Quan Yên đối với cô biến mất, đúng là cô ấy không khiến người ta ghét được, chỉ khiến người ta ghen tị.
"Tốt quá." Thượng Quan Yên cúi đầu nói; "Nếu như tôi có thể gặp được người đàn ông xuất sắc như vậy, tôi cũng sẽ không bỏ qua."
Vỗ vai cô ấy, Cảnh Kiều nói một câu đầy ẩn ý; "Đôi khi, những cuộc hôn nhân tưởng chừng như đáng ghen tị thì đằng sau cũng không hề bằng phẳng, còn nữa, chuyện tôi kết hôn xin cô hãy giữ bí mật giúp tôi."
"Ừ."
Thượng Quan Yên gật đầu.
Buổi chiều, Cảnh Kiều không đến trường nữa, hôm nay quán cà phê của cô ấy khai trương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-1106.html.]
Thượng Quan Yên đang lướt web, vô tình nhìn thấy ảnh của Cận Ngôn Thâm sau đó nhấp vào, rồi thấy phần giới thiệu của anh ấy.
Hóa ra là tổng giám đốc nổi tiếng nhất A thị!
Nghĩ đến vận may của Cảnh Kiều, thật tốt.
Tuy nhiên, cô ấy cũng không có thói quen làm tiểu tam, còn trẻ, cũng có thể đi làm thủ tục du học nước ngoài, mặc dù sau này sẽ không gặp được người đàn ông xuất sắc như vậy nhưng cũng sẽ có cuộc sống tuyệt vời của riêng mình.
Khai trương, Cảnh Kiều đang bận rộn chào đón, Bùi Thanh Hoan cũng đang giúp cô ấy, chạy tới chạy lui.
Có rất nhiều người, dù sao thì đây cũng là quán cà phê vườn trên không đầu tiên của A thị.
Nói thật, Bùi Thanh Hoan rất ngưỡng mộ Cảnh Kiều, hoàn toàn là người chiến thắng trong cuộc sống, hai đứa con, một quán cà phê, còn có người chồng yêu thương cô ấy, không có gì hạnh phúc hơn thế.
Mê Truyện Dịch
"Nói rồi nhé, tôi làm mẹ đỡ đầu cho nó." Bùi Thanh Hoan chỉ vào bụng cô ấy.
"Không vấn đề gì, có thể An An sẽ làm loạn."
"Con bé An An ấy, đã có mẹ đỡ đầu rồi, tôi không chen chân vào nữa, đứa này nhất định phải làm."
Cảnh Kiều cười cười, nheo đôi mắt hình trăng khuyết.
Cuộc sống trôi qua khẽ, đến sau này bụng càng ngày càng to, tình trạng cũng ngày càng nhiều.
Sinh An An, cơ thể không bị phù nề nhưng lần này lại phù nề rất nhiều, mu bàn chân đều tròn trịa, hơn nữa đôi khi tính tình không tốt, vô cớ muốn nổi cáu, trở mình cũng khó chịu.
Cận Ngôn Thâm cũng không khá hơn là bao, rất vất vả, mỗi tối đều kiên trì ngâm chân cho cô ấy.
Ngay cả khi cô ấy đã buồn ngủ không chịu nổi, mắt cũng không mở ra được, anh ấy bận rộn ở công ty cả ngày, về nhà cũng phải ngâm chân.
Cảnh Kiều từ chối ba lần, kết quả không có tác dụng, cô ấy cũng mặc kệ anh ấy, tùy anh ấy muốn làm gì thì làm.