Đây chính là tính cách của cô từ nhỏ đến lớn, trước mặt người khác, luôn lạnh lùng, mạnh mẽ.
Vì đang trong thời kỳ mang thai, cũng không đi làm nên Cảnh Kiều tính mở một quán cà phê.
Đối với ý tưởng này, Cận Ngôn Thâm phản đối, còn An An thì giơ cả chân tay ủng hộ.
Lý do rất đơn giản, Cận Ngôn Thâm sợ cô sẽ mệt, còn An An thì là một đứa háu ăn.
"Rất đơn giản mà, mở quán cà phê xong, sẽ thuê nhân viên, em chỉ là bà chủ đứng sau thôi mà." Cảnh Kiều đang thuyết phục Cận Ngôn Thâm.
Cận Ngôn Thâm hỏi cô; "Thiếu tiền à?"
Cảnh Kiều trợn trắng mắt; "Đừng có tục như thế chứ, được không? Đây là ước mơ của em, không liên quan đến tiền, ngày nào cũng ở nhà, em sẽ phát điên mất."
Cận Ngôn Thâm không để ý đến cô, tiếp tục làm việc.
Sau đó, Cảnh Kiều tiến hành chiến tranh lạnh, không nói chuyện với Cận Ngôn Thâm, không nấu cơm cho Cận Ngôn Thâm, không ngủ chung phòng với Cận Ngôn Thâm.
Chiêu này, rất hiệu quả.
Cận Ngôn Thâm trực tiếp thỏa hiệp, mặt mày xám xịt cuộn chăn của mình vào phòng ngủ, lấy lòng bà Cận.
Khi mở quán cà phê, Cảnh Kiều lại có ý tưởng mới, trước đây cô chưa học xong đại học, bây giờ vừa hay có thời gian, muốn tiếp tục đi học, hai bên đều không ảnh hưởng.
Nghĩ ngợi một lúc, Cận Ngôn Thâm dời mắt nhìn cô, nhìn chằm chằm, nói; "Nhà mình có một học sinh là đủ rồi, bà Cận."
"Thật sao?" Giọng điệu Cảnh Kiều hơi cao lên.
Đồng tử Cận Ngôn Thâm co lại đột ngột; "Tất nhiên, học sinh càng nhiều càng tốt, muốn học trường nào, anh sẽ đi làm thủ tục cho em nhưng nước ngoài thì không được."
"Trường Đại học Ngoại ngữ đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-1100.html.]
Vì vậy, Cận Tiên Sinh trở thành tài xế đưa đón chuyên nghiệp, buổi sáng đưa con gái đến trường mẫu giáo trước, tiện đường đưa bà Cận đến trường đại học, buổi tối còn phải đón cả hai mẹ con.
Diệp Luật luôn chế giễu anh, đặc biệt giống như tài xế của nhà trẻ, đón đưa đúng giờ, mưa gió không ngại.
"Hừ hừ..." Cận Ngôn Thâm cười lạnh hai tiếng, nhìn anh ta; "Biết gì chứ? Đây chính là thú vui của cuộc sống, loại người như anh, làm sao có thể hiểu được!"
Anh rất thích thú.
Diệp Luật nhún vai, ngáp dài, anh ta không muốn hiểu loại cuộc sống này, thật là vô nhân đạo.
Mê Truyện Dịch
Cuộc sống anh ta tưởng tượng là phóng khoáng tự do, đến đi tự do như gió, cuộc sống bị trói buộc như thế này không phải là thứ anh ta muốn, hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.
Ngày hôm đó.
Cảnh Kiều không có tiết học, ngồi trên ghế nằm tắm nắng, tướng quân rất ngoan ngoãn, ngồi xổm ở một bên.
An An cũng được nghỉ, đang chơi đất nặn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc, ba tháng đã trôi qua, bụng Cảnh Kiều đã nhô lên nhưng vì mặc quần áo rất rộng nên không lộ rõ.
Quán cà phê cũng đã chuẩn bị xong, chỉ cần chọn ngày là có thể khai trương.
"Tiểu Kiều, bao giờ thì em ấy mới có thể ra ngoài?" An An rất sốt ruột, rất muốn có bạn chơi cùng.
"Còn hơn sáu tháng nữa."
An An đếm ngón tay út, vẫn không đếm được, bĩu môi; "Nhưng mà Tiểu Kiều, không phải mẹ nói là em bé đều được vớt từ trong hồ ra sao, sao em ấy lại ở trong bụng mẹ?"
Cảnh Kiều cảm thấy rất khó giải thích, với cái đầu và chỉ số thông minh của An An, chắc chắn là không hiểu được, vì vậy cô cũng lười giải thích cho con bé.