"Không làm gì cả, chỉ xem vài bộ phim, ông nội, một lát nữa cháu có việc phải ra ngoài, ông đưa cháu chìa khóa xe và thẻ ngân hàng." Cận Thủy Mặc không dám nói mình đang đóng phim.
"Anh cả không đưa xe và thẻ ngân hàng cho con à?" Sắc mặt thay đổi, ông cụ cau mày.
Cận Thủy Mặc ầm ừ, tay to đút vào tóc, cẩn thận liếc nhìn anh cả, không biết nên mở lời như thế nào.
Hành động như vậy rơi vào mắt ông cụ và Cận phu nhân thì đương nhiên là mặc nhận, ông cụ nhìn Cận Ngôn Thâm, giọng lạnh lùng: "Thủy Mặc là em trai con, con đối xử với em như vậy sao?
Cận phu nhân cũng hiếm khi tỏ ra không hài lòng: "Nó là cậu hai nhà họ Cận, con đối xử với nó như vậy, không thấy quá hà khắc sao? Cổ phần nhà họ Cận, nó có một nửa, nó cũng là người thừa kế."
Từ lúc gặp mặt đến giờ, đây là lần đầu tiên Cảnh Kiều nghe Cận phu nhân và Cận Ngôn Thâm nói chuyện.
Cận Ngôn Thâm không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lắc tách cà phê, đôi môi mỏng cong lên nhưng không có chút ấm áp nào, lười biếng mở tờ báo trước mặt ra, đơn giản và rõ ràng là phớt lờ hai người.
Ông cụ hoàn toàn nổi giận, đập mạnh tay xuống bàn, phát ra tiếng động lớn. Một bữa sáng, cứ như vậy mà hỏng bét.
Tờ báo được gấp lại, ánh mắt Cận Ngôn Thâm vẫn dừng trên tờ báo, tiếng động lớn không hề ảnh hưởng đến anh, thậm chí những ngón tay thon dài xương xương còn nhẹ nhàng gõ lên bàn ăn, giọng trầm nói với người hầu: "Cà phê."
"Thật quá đáng! Bây giờ ngay cả tôi cũng không để vào mắt!" Ông cụ tức đến nỗi thở không kịp, tay không ngừng vỗ ngực, thuận khí.
Cận phu nhân vội vàng đứng dậy, vỗ nhẹ sau lưng giúp ông cụ, vừa cho ông uống nước: "Ba, có dễ chịu hơn không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-110.html.]
Ông cụ xua tay, đẩy bà ra, trừng mắt nhìn Cận Ngôn Thâm, nói từng chữ từng câu: "Tôi còn chưa chết! Nhà họ Cận còn chưa đến lượt anh làm chủ!"
Cận Ngôn Thâm cầm tách cà phê, vẻ mặt lạnh nhạt không gợn sóng: "Ông nội nói vậy có hơi quá nghiêm trọng rồi, chủ nhà họ Cận, chẳng phải vẫn luôn là ông sao..."
"Vậy ư?" Ông cụ cười lạnh: "Người hầu nhà họ Cận tôi còn không sai bảo được, xem ra sắp đổi chủ rồi!"
Không khí càng lúc càng lạnh lẽo, có xu hướng bùng nổ, còn Cận Ngôn Thâm thì không hứng thú, căn bản không có ý định giải thích, càng không để ý đến ông cụ động một tí là nổi giận, khẽ nhấp một ngụm cà phê.
Mê Truyện Dịch
Rõ ràng là anh không thèm giải thích nhưng rơi vào mắt người khác, lại thấy rất ngạo mạn.
Cảnh Kiều không hiểu nổi, tại sao ông cụ, Cận phu nhân và Cận Ngôn Thâm lại có thể chung sống theo kiểu như vậy, nhìn thế nào cũng giống như có mối thù ngàn năm!
Cận phu nhân cũng nhìn chằm chằm Cận Ngôn Thâm, lạnh giọng nói: "Trước ông cụ, người làm chủ nhà họ Cận không phải là anh, sau ông cụ, người làm chủ nhà họ Cận càng không phải là anh, cho nên anh ngạo mạn với ai, tuyệt đối sẽ không có ai chịu đựng anh! Anh muốn chuyện năm đó tái diễn, tôi nói cho anh biết tốt nhất hãy từ bỏ ý định đó đi, dù thế nào, tôi cũng không để anh toại nguyện!"
Tay siết chặt tách cà phê, đôi mắt sâu thẳm của Cận Ngôn Thâm dâng lên một cơn sóng dữ.
"Là Cận Thủy Mặc làm sai, cho nên mới bị tịch thu xe và thẻ ngân hàng." Không nhịn được, Cảnh Kiều đứng phắt dậy, không ti không cang nói.
Cô thực sự không thể nhìn nổi nữa, rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, tại sao lại phải làm cho phức tạp như vậy, thân là ông nội và mẹ, nói chuyện quá khó nghe.