Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vợ Yêu Của Tổng Tài Tàn Bạo - Chương 1:086

Cập nhật lúc: 2025-06-28 07:04:27
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà Cận mở chiếc túi giấy Cảnh Kiều ném xuống, bên trong là vài bức tranh phác thảo.

Đều là do Cận Ngôn Thâm vẽ.

Toàn là vẽ bà.

Dưới cùng, những dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút màu: “Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!”.

Kèm theo ngày tháng, là bức tranh cậu vẽ khi ba tuổi.

Mắt bà Cận hơi cay cay. Dựa vào giường, bà vẫn nhớ man mác hình ảnh ngày ấy: Bà đang tỉa cành hoa, Cận Ngôn Thâm chạy đến, vẻ mặt rụt rè, sau lưng giấu giếm điều gì đó.

Lúc đó, bà đang rất bực bội, thậm chí chẳng buồn nhìn, trực tiếp đẩy cậu ra, bảo tránh đường.

“Mẹ.” Cậu bé gọi nhỏ nhẹ.

Mê Truyện Dịch

“Cút!” Bà quát, không chút kiên nhẫn.

Cậu bé sợ hãi, thân hình nhỏ bé run lên, vẫn không dám lấy thứ đang giấu ra.

Tuy nhớ lại chuyện cũ, nhưng vẻ mặt bà Cận vẫn thản nhiên, không gợn chút cảm xúc nào, chẳng có lấy một chútđồng cảm.

Lật bức tranh, bên trong còn kẹp một bức thư, do Cảnh Kiều viết:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-1086.html.]

“Mỗi người đều có lý do và sứ mệnh để đến với thế giới này. Đã sinh ra anh ấy thì nên dành cho anh ấy chút yêu thương. Bà cũng là người, cũng từng có cha mẹ, từ nhỏ, cha mẹ bà đối xử với bà như thế nào? Anh ấy mới chín tuổi, đã bị nhốt trong tù, co ro trong góc tối, không có tình yêu thương, không phân biệt được ngày đêm. Khi bà đối xử với anhấy như vậy, có từng nghĩ anh ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ?”

“Anh ấy sống sót đã là một kỳ tích. Anh ấy không giỏi thể hiện tình cảm, không biết nói những lời ngọt ngào, không biết làm người khác vui vẻ, thậm chí có thể nói là một người đàn ông cục mịch.”

“Khi bà sống trong biệt thự sang trọng, thưởng thức rượu vang, diện những bộ cánh đẹp đẽ, chắc bà không thể tưởng tượng anh ấy ăn mặc như kẻ ăn mày, chân đất đi nhặt củi trên núi, nơi bà gửi anh ấy về quê. Nơi đó không có điện, không có máy sưởi, trong không gian ẩm thấp lạnh lẽo ấy, anh ấy đã trải qua năm này qua năm khác.”

“Để đến được thành phố A, anh ấy đã phải rửa bát, làm công trường khuân vác xi măng. Mới mười lăm tuổi, vai gầy yếu, đôi tay non nớt… Bà thử nghĩ xem, con trai bà lúc mười lăm tuổi đang làm gì?”

“Đúng vậy, con trai bà ta đang được bà và cụ Cận cưng chiều, sống sung sướng, làm mưa làm gió. Cùng một người mẹ, mà khác nhau một trời một vực. Đau lòng thay!”

“Trong nhà họ Lâm, anh ấy chỉ biết lau nhà, quét nhà, không được đi học, ngày đêm chỉ biết học việc. Vừa lúc anh ấy bắt đầu có chút thành tựu, thì bà lại xuất hiện, đánh đập và bắt cóc anh ấy đi.”

“Nếu phải nói ai có dụng ý riêng, thì ngoài bà, không nghĩ ra ai khác.”

“Suốt cả quá trình, anh ấy như một quân cờ, bị các người điều khiển, không có quyền phản kháng.”

“Hồi đó, bà cũng từng rửa bát, lau nhà, vất vả làm thêm, nhưng anh ấy còn khổ hơn bà gấp vạn lần.”

“Còn một chuyện nữa, Cận Thủy Mặc là con trai bà và ông cụ Cận. Nếu anh ấy muốn nói ra, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho người khác biết. Thế mà anh ấy giữ kín nhiều năm trời, bà biết tại sao không?”

“Vì Cận Thủy Mặc là em trai anh ấy, anh ấy không muốn em trai mình phải chịu khổ. Một người đàn ông như vậy, sao lại tham lam quyền lực của nhà họ Cận?”

“Những lúc buồn muốn khóc, không có ai ôm anh ấy an ủi, không có lối thoát, không có ai cứu giúp. Anh ấy chỉ có thể tự mình gánh vác, chưa từng có ai là vị cứu tinh của anh ấy.”

Loading...