Cận Thủy Mặc mặc áo choàng tắm, nhìn chằm chằm vào món cá hấp trên bàn ăn, nuốt nước bọt, ngồi phịch xuống ghế, không thể nhúc nhích.
"Thủy Mặc, lại đây, đến chỗ mẹ này, những thứ đó cay quá, con không được ăn, nghe lời." Giọng Cận phu nhân dịu dàng, liên tục gọi Cận Thủy Mặc, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ ba tuổi.
Cận Thủy Mặc vẫn không nhúc nhích.
Ông cụ Cận lại lên tiếng: "Cháu trai, để ông nội xem nào, hai tháng không gặp, không chịu ăn cơm với ông nội sao?"
Thực sự không muốn, Cận Thủy Mặc miễn cưỡng đứng dậy, còn không quên lẩm bẩm với anh cả: "Anh cả, đậu phụ non, cá hấp, đậu cô ve xào thịt băm để lại cho em."
Cảnh Kiều chớp mắt, cô có nghe quản gia Trương nhắc đến, Cận Ngôn Thâm và Cận Thủy Mặc là anh em cùng cha cùng mẹ nhưng cách chung đụng như vậy, thực sự rất kỳ lạ!
"Đứng nhìn có thể no bụng sao?" Cận Ngôn Thâm lạnh lùng liếc cô một cái, lông mày nhướng lên.
"Không thể." Cảnh Kiều nhếch miệng ngồi xuống bên bàn ăn, cầm đũa lên, cô ăn rất dè dặt, cùng một nhà hàng, bên kia tiếng nói cười vui vẻ hòa thuận nhưng ở đây ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe rõ mồn một.
Ngẩng đầu, cô liếc mắt nhìn Cận Ngôn Thâm nhưng không ngờ ánh mắt của hai người lại vừa vặn giao nhau, bị bắt gặp tại trận, anh từ từ nheo mắt lại, sắc mặt lạnh lùng, Cảnh Kiều sợ hãi cúi đầu ngay lập tức, cúi đầu nhét cơm vào miệng, không dám nhìn anh nữa.
Bầu không khí kỳ lạ và ngột ngạt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-108.html.]
Trong suốt bữa ăn, hai người không nói với nhau một câu nào.
Cảnh Kiều không đói lắm, không có cảm giác thèm ăn, vì vậy cô định lên lầu về phòng, chỉ là còn chưa kịp đứng dậy thì bị Cận Thủy Mặc vội vàng chạy tới giẫm một chân, lập tức, cô đau đến nhíu mày. Cận Thủy Mặc chậm chạp rụt chân lại, lời xin lỗi đã đến bên miệng nhưng đột nhiên lại nhớ ra mấy ngày nay hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, nếu anh ta mở lời trước, chẳng phải là đại diện cho việc anh ta đầu hàng trước người phụ nữ ngốc nghếch này sao?
Anh ta là cậu hai nhà họ Cận, từ trước đến nay chỉ có phụ nữ xin lỗi anh ta, nghĩ đến đây, đương nhiên Cận Thủy Mặc ngồi xuống với vẻ mặt kiêu ngạo, cầm đũa ăn cơm.
Thậm chí Cảnh Kiều còn không thèm nhìn Cận Thủy Mặc, cô lười để ý đến anh ta, trực tiếp bỏ đi lên lầu, hừ, đúng là cậu ấm nhà giàu được chiều hư!
Thấy vậy, Cận Thủy Mặc lại thấy khó chịu trong lòng, nhăn nhó thành một cục, không có hứng thú gì, không có cảm giác thèm ăn, không ngờ người phụ nữ ngốc nghếch này lại còn khá thù dai!
Mê Truyện Dịch
Cao thâm khó lường, Cận Ngôn Thâm khẽ liếc mắt nhìn Cận Thủy Mặc...
Trở về phòng tắm rửa, nằm trên chiếc giường mềm mại, Cảnh Kiều đã chìm vào giấc ngủ, cơ thể có chút cứng đờ, dù sao cũng chưa quen ngủ chung giường với đàn ông.
Cô ngủ rất lâu, sau khi mơ một giấc mơ rất kinh khủng thì sợ hãi tỉnh dậy, thở hổn hển, hai tay vô thức nắm chặt lấy chăn trên người, ánh mắt đảo qua lại thì nhìn thấy Cận Ngôn Thâm đang đứng trước cửa sổ, màn đêm tối đen nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh nhưng qua sự phản chiếu của kính có thể thấy anh đang hút thuốc, khói thuốc lượn lờ.
Ba giờ sáng, không ngủ, lại đứng trước cửa sổ hút thuốc, rõ ràng, anh có tâm sự...
Nhưng mà, tâm tư của Cận Ngôn Thâm vốn không phải là thứ người khác có thể đoán được, đặc biệt là cô, tại sao lại phải lo chuyện bao đồng?