Trong tâm hồn non nớt của cô bé, vì Lâm An Á đã cứu cô bé nên đã trở thành người cô bé thích nhất, tin tưởng dì, thích dì, không ngờ dì lại dùng d.a.o cắt cô bé.
Giấc ngủ này, ngủ trọn một ngày một đêm, không ai tỉnh lại, vẫn luôn ngủ say.
Cho đến khi tỉnh lại lần nữa, đã là buổi trưa, Cảnh Kiều tỉnh dậy trước, cô rời giường, đắp chăn cho Cận Ngôn Thâm, bảo người giúp việc nấu canh, mang đến bệnh viện.
Rất thanh đạm, rất thích hợp cho An An uống, bây giờ cơ thể cô bé rất cần bồi bổ.
Sau đó, lại nghĩ đến Lâm An Á, tay Cảnh Kiều cầm cốc trà run lên, không biết cô ta sống hay chết.
Đến lúc này, Lâm An Á đã xóa sạch chút thiện lương còn sót lại trong đáy lòng cô, cô sợ cái c.h.ế.t của cô ta sẽ đổ lên đầu Cận Ngôn Thâm.
Dù sao, đêm hôm đó, chính Cận Ngôn Thâm đã mạnh mẽ đá cô ta xuống hồ nước, mà cha Lâm lại đứng bên cạnh, là nhân chứng.
Mấy ngày nay, An An vẫn luôn nằm viện.
Thực ra, chỗ bị thương là ngón tay, chỉ cần trong thời gian hồi phục không cử động ngón tay lung tung, chú ý một chút, hoàn toàn có thể xuất viện, không có vấn đề gì lớn.
Nhưng mà, Cận Ngôn Thâm không đồng ý, muốn ở thêm một thời gian nữa.
Cảnh Kiều cũng đồng ý, dù sao An An còn quá nhỏ, lại bị thương, cứ thế đưa về chung cư, cũng hoàn toàn không yên tâm.
Trưa hôm đó, Cận Ngôn Thâm đến công ty, Cảnh Kiều đang gọt táo cho An An, cắt thành từng miếng nhỏ, đặt vào đĩa đựng hoa quả, rồi cắm tăm.
Bạch Nhiễm gõ cửa, xách hoa và trái cây đi vào.
"Nhiễm Nhiễm..." An An nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, dáng vẻ nhỏ nhắn thật đáng thương.
Nhìn dáng vẻ của An An, tim Bạch Nhiễm như muốn tan chảy; "Còn đau không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-1077.html.]
"Không đau nữa rồi."
"Sau này còn chạy lung tung với người khác nữa không?" Giọng nghiêm khắc, Bạch Nhiễm mắng An An.
"Cô ấy không phải người khác, là dì, đã cứu An An, còn quen cả ba Tiểu Kiều nữa nhưng mà Nhiễm Nhiễm, cô ấy trở nên xấu xa rồi, con không muốn cô ấy trở nên xấu xa..."
An An cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, nhẹ nhàng.
Câu nói này, ngược lại làm Bạch Nhiễm phản bác, cô há miệng, không biết nên trả lời An An thế nào.
Con bé còn quá nhỏ, thế giới thuần khiết và đơn giản, chỉ cần ai đối tốt với con bé, là con bé sẽ thích người đó.
"Thôi, không nói nữa, mau dưỡng thương đi, đợi xuất viện, cô sẽ đưa con đi chơi." Bạch Nhiễm xoa đầu con bé, An An là do cô nuôi từ nhỏ đến lớn, không khác gì con gái ruột của mình, nhìn dáng vẻ này của con bé, cô cũng đau lòng vô cùng.
Cảnh Kiều bưng một cốc nước đưa cho Bạch Nhiễm ; "Uống nước đi."
Bạch Nhiễm nhận lấy, gật đầu, nhấp nhẹ.
Không ngồi lâu lắm, cô nghe một cuộc điện thoại rồi rời đi.
Chân trước vừa đi, chân sau Bùi Thanh Hoan đã đến, rất lâu không gặp, cô ấy gầy đi nhiều, vẫn đeo kính, mặc một bộ vest, rất gọn gàng nhưng hơi tiều tụy.
Biết chuyện của An An, cô ấy đã cố ý từ nước ngoài bay về.
Mê Truyện Dịch
"Dì Bùi." Miệng An An rất ngọt, vừa gặp đã gọi người.
Bùi Thanh Hoan nở nụ cười, giơ túi trong tay lên, nhẹ nhàng véo cằm nhỏ của con bé; "Biết con thích váy, cố ý mua cho con đấy, có vui không?"