"Cô là gì của An An?"
Lâm An Á suy nghĩ một chút: "Cô ruột."
"Chờ một chút, tôi đi báo với cô giáo." Cô giáo chào hỏi Lâm An Á xong, đi vào bên trong.
Một lát sau, cô giáo dẫn An An đi tới, chớp chớp mắt, An An vẫn đang ăn kẹo, cái miệng nhỏ l.i.ế.m láp, nhìn thấy cô ta, mắt sáng long lanh: "Cô ruột."
Thấy người quen, cô giáo gật đầu, còn về Lâm An Á, cô giáo cũng biết.
Dù sao, trước kia Lâm An Á cũng là danh viện số một A thị, hôn lễ với Cận Ngôn Thâm càng làm rùm beng.
Nhưng mà, bây giờ nhìn thấy chân của Lâm An Á, cô giáo lộ ra ánh mắt tiếc nuối kinh ngạc, vẫn chào hỏi: "Cô Lâm."
"Tôi muốn đưa An An đi, được không?"
Cô giáo nhíu mày: "Được thì được, nhưng phải gọi điện cho Cận Tiên Sinh hoặc cô Cảnh."
Vừa nghe đến Cận Tiên Sinh và cô Cảnh, tâm trạng Lâm An Á đã không ổn, trong mắt hiện lên một tia sáng tối nhưng lại che giấu rất tốt.
Cô ta nghĩ, chỉ cần gọi điện thoại, còn có thể đưa An An đi sao?
Mắt An An chuyển động: "Cô giáo, hay là đừng gọi điện thoại nữa, ba con bận lắm."
Gọi điện thoại, con bé không thể trốn học được!
"Gọi cho mẹ con." Cô giáo nói rồi bấm điện thoại gọi cho Cảnh Kiều nhưng lại đã tắt máy, xin hãy gọi lại sau.
"An An giao cho tôi đi, đợi đến khi Cảnh Kiều gọi điện thoại tới thì nói là tôi đã đưa đi."
Thái độ của Lâm An Á rất thản nhiên, quang minh chính đại.
Nghe vậy, cô giáo gật đầu, đưa An An cho Lâm An Á, sau đó rời đi.
An An rất ngoan ngoãn, đẩy xe lăn, giọng nói ngây ngô hỏi: "Cô ruột, chúng ta đi đâu vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-1066.html.]
Mê Truyện Dịch
"Đưa con đến một nơi rất vui, còn chuẩn bị cho con nhiều đồ ăn vặt như thế này, con thích không?" Tuy rằng Lâm An Á đang cười nhưng ý cười lại không đến đáy mắt.
An An còn nhỏ, căn bản không hiểu được.
Đón một chiếc taxi, tài xế giúp Lâm An Á lên xe, An An ngậm kẹo, ở bên cạnh liên tục hét lên cẩn thận một chút, đừng làm cô ruột tôi bị thương.
Tài xế nhìn An An hai lần, đứa trẻ nhỏ như vậy nhưng lại hiểu chuyện như vậy.
———
Cảnh Kiều từ công trường trở về, đã là buổi trưa, cô mới phát hiện điện thoại hết pin không thể mở máy, cắm sạc, tiếp tục bận rộn.
Đợi đến khi tan làm, đã là sáu giờ.
Cảnh Kiều đến bãi đỗ xe, định đi đón An An trước, sau đó mới về căn hộ ven biển.
Hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại ở bên ngoài trường mẫu giáo, Cảnh Kiều đi đến trường mẫu giáo nhưng lại không nhìn thấy An An, cô lại đi đến văn phòng giáo viên: "Cô Trần, An An đâu?"
"Buổi trưa An An đã được đón đi rồi."
Cảnh Kiều nhướng mày, rất kinh ngạc: "Ai đón? Ba con bé sao?"
Không đúng, nếu đón An An đi, Cận Ngôn Thâm sẽ nói với cô nhưng lại không có.
"Không phải, là cô Lâm."
"Cô Lâm, cô Lâm nào?"
Cô giáo mở lời giải thích: "Lâm An Á."
Lông mày nhíu lại, biểu cảm trên mặt Cảnh Kiều càng thêm nghi hoặc, tại sao lại là Lâm An Á, cô ta đón An An đi làm gì?
Sờ túi xách, mới phát hiện quên mang điện thoại.
Không nghĩ ngợi thêm nữa, cô lập tức lái xe đến nhà họ Lâm, đèn đuốc sáng trưng, cha Lâm ngồi trên ghế sofa, sắc mặt u ám, nhìn thấy Cảnh Kiều, sắc mặt càng khó coi hơn: "Đây không phải là nơi cô có thể ở, cút đi cho tôi!"