Thấy cô nửa ngày không nói gì, bà Lý nhướng mày, lại nhẹ nhàng gọi hai tiếng; "Tiểu Kiều, tôi nói cô có nghe không?"
"Bà Lý, vẫn không nên gặp, mấy ngày nay cháu hơi bận." Cảnh Kiều khẽ cười, cảm ơn ý tốt của bà; "Huống hồ, cháu còn con gái, thôi vậy."
"Con cái, cậu ấy không để ý, đặc biệt thích trẻ con, tôi thấy cô lúc này cũng khá rảnh, đi gặp đi."
Bà Lý vẫn nhẹ nhàng khuyên nhủ, ngữ trọng tâm trường; "Gặp mặt đi, nhìn nhau một chút."
Lời đã nói đến mức này, Cảnh Kiều thật sự không tiện từ chối nữa, nghĩ đến việc đi gặp mặt, qua loa cho có lệ cũng được, thế là gật đầu.
Vui mừng hớn hở, bà Lý gật đầu; "Vậy tôi liên lạc trước, sau đó sẽ báo cho cô thời gian và địa điểm."
Ba giờ chiều, Cảnh Kiều nhận được điện thoại của bà Lý, nói hẹn ở quán cà phê Giang Nam Lộ.
Không thay quần áo, chỉ đơn giản chải chuốt một chút, cô trực tiếp đi đến chỗ hẹn.
Người đàn ông trông khoảng ba mươi tuổi, ngoại hình cũng được, cũng khá lịch sự, suốt quá trình kéo ghế, gọi cà phê.
Đối với chuyện xem mắt này, Cảnh Kiều vẫn khá ngượng ngùng, không biết làm nóng bầu không khí, cũng không thể trò chuyện vui vẻ với người lạ mới gặp, may mà người đàn ông khá biết nói chuyện, đề cập đến nhiều phương diện, không đến nỗi lạnh nhạt.
"Cô Cảnh trông trẻ quá." Người đàn ông ngắm nghía, rất hài lòng.
Nhếch miệng, Cảnh Kiều đáp lại bằng nụ cười; "Không trẻ đâu, con đã bốn tuổi rồi."
Người đàn ông rất kinh ngạc; "Cô có con rồi?"
"Đúng vậy, bà Lý không nói với anh sao?" Cảnh Kiều có ý muốn rời đi.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân truyền từ phía sau đến, sau đó là giọng nói non nớt của An An ; "Tiểu Kiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-1024.html.]
Cô quay đầu, nhìn thấy Cận Ngôn Thâm đang bế An An, sửng sốt.
Chỉ trong chớp mắt, Cận Ngôn Thâm đã đi đến bên bàn, đặt An An xuống.
Bước những bước chân ngắn ngủn, An An trèo lên chân Cảnh Kiều, nằm gọn trong lòng cô, nhìn người đàn ông đối diện; "Tiểu Kiều, mẹ đang tìm bố dượng cho con sao?"
Cảnh Kiều cảm thấy lúc này cảnh tượng này có phần quá ngượng ngùng.
Ánh mắt lạnh nhạt, ánh mắt Cận Ngôn Thâm bình thản không gợn sóng, lạnh lùng nhìn người đàn ông, sau đó lại liếc qua Cảnh Kiều, hơi nhếch môi chế giễu.
Người đàn ông cũng đang đánh giá anh, có thể cảm nhận được người đàn ông đối diện không phải dạng vừa, khí thế mạnh mẽ, hơi thở lạnh lùng.
Cuối cùng, Cận Ngôn Thâm trực tiếp rời đi.
Từ đầu đến cuối, anh không mở miệng nói với Cảnh Kiều một câu nào.
Cảnh Kiều có chút cô đơn, cầu về cầu, đường về đường, anh quả thực làm rất tốt, nếu như trước đây, không biết anh sẽ tức giận đến mức nào nhưng bây giờ, bình tĩnh tự chủ, như người xa lạ.
Mê Truyện Dịch
Người đàn ông vẫn rất thích An An, không ngừng trêu chọc An An, đưa cho cô bé nước ép, đồ ăn vặt.
Cuối cùng, trao đổi số điện thoại cho nhau.
Ngồi trên xe taxi, An An nằm bên tai Cảnh Kiều, hỏi; "Tiểu Kiều, có phải mẹ thích chú đó không?"
Thu hồi suy nghĩ, Cảnh Kiều nhìn con gái, rất tò mò; "Sao con lại hỏi như vậy?"
"Mẹ đã đưa số điện thoại cho chú ấy rồi mà." An An nói rất đương nhiên.
Cảnh Kiều khẽ cười, không nói gì, sở dĩ đưa số điện thoại là vì phép lịch sự.