Anh đưa tay, vén vạt áo sơ mi của Cảnh Kiều...
"Chát——", Cảnh Kiều đánh vào tay anh theo phản xạ, mặt đỏ bừng như muốn nhỏ máu, lớn gan, tức giận và xấu hổ: "Sao anh lại đột nhiên lật quần áo của người khác?"
"Của tôi..." Lạnh lùng chỉ vào chiếc áo sơ mi trên người cô, anh nhả một làn khói. "Không mặc quần lót sao?"
Cảnh Kiều muốn chết, không nói gì, hai bàn tay trắng nõn che vạt áo sơ mi, hai chân vặn vẹo đi đến bên giường cầm điện thoại, vội vàng chui vào nhà vệ sinh, không dám ở chung phòng với anh.
Anh không mặc quần áo, cô không mặc quần lót, tình trạng như vậy đối với đàn ông rất dễ bốc hỏa. Trong đầu anh vẫn hiện lên đôi chân trắng nõn thon thả và vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ đang lắc lư trước mắt, Cận Ngôn Thâm dùng ngón tay dài sờ lên đôi môi mỏng, miệng khô lưỡi đắng là thật nhưng cũng thấy lâng lâng trong lòng.
Mê Truyện Dịch
Trong nhà vệ sinh, Cảnh Kiều cắn móng tay, lo lắng đi đi lại lại, không có quần áo mặc thì phải làm sao? Để Bạch Băng mang đến, mối quan hệ của cô và Cận Ngôn Thâm sẽ bị bại lộ, càng ít chuyện càng tốt, thôi vậy!
"Mở cửa!" Giọng nói trầm thấp của Cận Ngôn Thâm vang lên.
Không kìm được, người Cảnh Kiều run lên: "Tôi chưa dùng xong, anh có thể đợi một lát không?"
Không chờ đợi, Cận Ngôn Thâm trực tiếp dùng chân đá vào cửa phòng vệ sinh, tiếng động rất lớn, khiến tim Cảnh Kiều đập thình thịch, ngay trước khi cánh cửa bị đá hỏng, cô vội vàng mở cửa.
"Trốn cái gì?" Anh đã mặc áo choàng tắm, nhíu chặt mày.
"Không trốn." Nói xong, thân hình mảnh mai của Cảnh Kiều co lại thành một cục, lại muốn từ khe hở giữa anh và cánh cửa chuồn ra ngoài.
Lạnh lùng cười một tiếng, Cận Ngôn Thâm dùng tay to bóp chặt cổ cô, trầm giọng cảnh cáo: "Sau này, tôi ngủ ở đâu, cô phải ngủ ở đó, không có bất kỳ lý do hay cái cớ nào, tự giác một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-101.html.]
Cảnh Kiều vội vàng gật đầu: "Vâng."
"Khi tôi cần cô, cô phải đáp ứng, cơ thể phải phối hợp vô điều kiện..."
Người run lên, Cảnh Kiều nghĩ, dù sao cũng không trốn được, không cần thiết phải lấy trứng chọi đá, lại ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi biết rồi."
Vẻ ngoan ngoãn của cô khiến Cận Ngôn Thâm rất hài lòng, cánh tay dài chống lên cánh cửa, chặn đường đi, anh nhướng mày: "Tôi vừa nói gì, nhắc lại lần nữa."
Cảnh Kiều rụt người lại: "Tôi thực sự đã nhớ hết rồi! Không dám quên!"
"Không quên thì đọc lại cho tôi nghe..."
"Sau này, anh ngủ ở đâu, tôi phải ngủ ở đó, không có bất kỳ lý do hay cái cớ nào, tự giác một chút..." Cô nói nhỏ nhẹ, không mặc quần lót lại đến tháng, không thể không kẹp chặt chân.
Da mặt mỏng, lại còn nhỏ tuổi, câu tiếp theo Cảnh Kiều thế nào cũng không nói ra được,
"Còn gì vậy?" Liếc nhìn hành động của cô, sắc mặt Cận Ngôn Thâm tối sầm lại, giọng điệu không tốt, trừng mắt nhìn cô: "Để cô nhắc lại lời tôi nói, cô thấy không hài lòng, không dám dùng miệng phản bác tôi một cách trắng trợn nên toàn bộ đều biểu hiện trên cơ thể cô ư?"
Anh nghĩ nhiều quá, Cảnh Kiều thực sự muốn tát câu nói này vào khuôn mặt đẹp trai u ám của người đàn ông nhưng không có bản lĩnh lớn như vậy, cô cúi đầu, mặt đỏ bừng, lại kẹp chặt chân, không dám ngẩng đầu lên nói ra sự khó xử của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trên người tôi không có gì lót nên rất khó chịu, không phải không hài lòng với anh."
Ánh mắt tập trung vào phần thân dưới của Cảnh Kiều, dường như đang kiểm chứng độ tin cậy của câu nói đó, Cận Ngôn Thâm không nói gì, nheo mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm.