Hai mươi năm trôi qua, anh mới phát hiện ra, ông nội không phải ông nội, ba không phải ba, ha ha!
"Lúc đó, nhà mẹ rất nghèo, có một người anh trai, ăn chơi lêu lổng, cờ b.ạ.c ma túy, không có thứ gì là anh ta không dính vào."
Những chuyện cũ này, đã mục nát trong lòng bà Cận, bà chưa từng kể cho bất kỳ ai nghe.
Bây giờ, lại phải đích thân kể cho con trai mình nghe, thật là chuyện nực cười, trò hề.
Mê Truyện Dịch
Anh ta không phải là một người anh trai tốt, thậm chí có thể nói không phải là một người đàn ông."
Bà Cận hít một hơi thuốc thật sâu, nhả khói mù mịt.
"Lúc đó mẹ là một cô gái rất nghiêm túc, khuyên can không được, mẹ muốn đến đồn cảnh sát báo án, chỉ cần anh ta hút ma túy, sẽ đánh người trong nhà, còn cả ngày giơ tay xin tiền mẹ, mẹ lấy gì cho anh ta?"
"Không chịu nổi sự giày vò này nên mẹ thấy báo cảnh sát là lựa chọn đúng đắn nhất, kết quả bị anh ta phát hiện!"
"Anh ta bỏ thuốc phiện vào cà phê của mẹ, liều lượng rất lớn, thứ thuốc độc này sẽ gây nghiện, lúc đó mẹ rất ức chế, cả ngày chỉ nghĩ đến tiền tiền tiền và trường học, thứ này mang đến cho mẹ, khiến mẹ thư giãn, thế là, cũng nghiện luôn."
Cận Thuỷ Mặc không biết có quá khứ như vậy nhưng vẫn không thể tha thứ, không thể chịu đựng được những chuyện bẩn thỉu giữa bà và ông Cận.
"Trong nhà có hai người nghiện thuốc lá, cuộc sống càng khó khăn, gần như không mở nổi nồi, anh ta nghĩ ra một cách đê tiện, đưa mẹ đến khách sạn, sau lưng mẹ, muốn bán mẹcho một ông già."
"Ông già rất giàu, đưa ra giá không ít, mẹ không hề hay biết, bị anh ta lừa vào, đến tối mới biết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-1008.html.]
"Chỉ là đã muộn, ông ta muốn làm bậy, lúc đó mẹ có tinh thần phản kháng, dùng đèn bàn đập ông ta ngất xỉu, đập đến mức trán ông ta chảy máu, rất nhiều máu, chăn cũng bị nhuộm đỏ máu, trên tay và mặt mẹ cũng toàn là máu, không dám nhìn ông ta còn sống hay không mà chạy ra khỏi phòng khách sạn."
Bà Cận cười lạnh ha ha; "Lúc đó, tôi nên đánh c.h.ế.t ông ta!"
"Ông ta không chết, cả người đầy m.á.u đuổi theo, ở hành lang khách sạn, túm lấy hai chân mẹ, gọi đám đàn em canh giữ ở Tửu Điếm Đại Thính, mẹ rất sợ."
"Ngay lúc này, mẹ gặp được ông Cận, lúc đó ông ấy trung niên, hơn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng tốt nên trông rất chững chạc trẻ trung, mặc áo khoác, quần âu, ông ấy nhìn thấy mẹ, ra tay cứu giúp."
"Mẹ được ông ấy đưa về phòng khách sạn, tuổi đã lớn nên rất biết cách an ủi người khác, nói chuyện luôn rất nhẹ nhàng, bôi thuốc cho mẹ, tìm quần áo, chững chạc lại đĩnh đạc, lúc đó mẹ hai mươi tuổi, tâm trí phải chín chắn sớm hơn nhiều so với những cô gái bình thường, trong nháy mắt, bị ông ấy hấp dẫn..."
Lúc đó, thực sự rất trẻ, lại chưa từng trải qua tình yêu.
Hơn nữa, lúc đó ông ta trông rất dịu dàng, lại hết mực che chở bà nên động lòng là chuyện bình thường.
"Sau đó, ông ta lái xe đưa mẹ về nhà."
Cảnh tượng lúc đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Bà Cận chậm rãi nói tiếp.
"Người anh trai vô tích sự của mẹ vẫn ở nhà, thấy mẹ về, lại đánh đập một trận, lúc đó mẹ muốn chết, thế giới tối đen, anh ta nhốt mẹ trong phòng, không cho mẹ bước ra khỏi phòng một bước."