Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vợ Yêu Của Tổng Tài Tàn Bạo - Chương 1:007

Cập nhật lúc: 2025-06-28 06:57:45
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ông ta thiên vị Cận Ngôn Thâm nhất, con không biết sao."

"Đêm mẹ nói chuyện với ông nội Cận, ngoài Cận Ngôn Thâm, quản gia Trương cũng nghe thấy."

Cận Thuỷ Mặc nhếch môi, đều là những vẻ mặt chế giễu.

"Nếu mẹ tiếp tục che giấu con, coi con như kẻ ngốc, hoặc coi lòng tin của con dành cho mẹ như một công cụ để đùa giỡn, vậy thì không còn gì để nói nữa."

"Lần này, con nói được làm được."

Bình thường, Cận Thuỷ Mặc luôn tỏ ra vẻ điếu nhi lang đương, muốn vô lại đến mức nào thì vô lại đến mức đó.

Nhưng chỉ cần anh ta nghiêm túc thì sẽ đáng sợ hơn bình thường gấp mấy lần.

Bởi vì tâm tư trong sáng, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị người thân nhất phản bội, nếu biết được sự thật, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Giống như cách anh ta đối xử với Cận Ngôn Thâm.

Lúc này, bà Cận cảm thấy sợ hãi.

Bà hiểu rằng, lần này Cận Thuỷ Mặc là thật, không tin bà, muốn biết được câu trả lời chân thực nhất.

Bà Cận không nói gì, ngồi bên cửa sổ, n.g.ự.c phập phồng.

"Nói hay không?"

Cận Thuỷ Mặc tiếp tục ép buộc.

"Đúng, con là con trai của mẹ và ông nội Cận." Nghiến răng, cuối cùng bà Cận cũng nói ra.

"Ha ha..." Cận Thuỷ Mặc cười lạnh; "Thật là vô lý! Nói bậy!"

Đôi khi, con người thật mâu thuẫn!

Khi không có câu trả lời thì muốn có câu trả lời, đợi khi nghe được câu trả lời, lại muốn mình chưa từng nghe thấy.

"Chẳng phải con muốn nghe câu trả lời thật sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-1007.html.]

"Mẹ đã phản bội ba con!"

Cận Thuỷ Mặc chỉ thẳng vào bà Cận, vẻ mặt trên khuôn mặt có chút méo mó.

Trong lòng anh ta, ba mãi mãi là ba, là người yêu thương anh ta.

"Mẹ có biết xấu hổ không, mà lại làm ra chuyện như vậy? Ha ha, người thì cần mặt mũi, cây thì cần vỏ, làm ra chuyện như vậy, còn muốn con dẫn mẹ ra ngoài, con làm sao dẫn mẹ ra ngoài được?"

Dù sao Cận Thuỷ Mặc cũng còn trẻ, chuyện này lại đả kích quá lớn, phòng tuyến trong lòng anh ta gần như đã sụp đổ, không thể chịu đựng được.

"Thuỷ Mặc..."

Bà Cận ngây người nhìn anh ta, rất sợ hãi.

Anh ta tuy rằng ngả ngớn nhưng bình thường rất nghe lời, chưa từng có phản ứng như vậy.

"Thuỷ Mặc, con nghe mẹ nói, nghe mẹ nói!"

Hoảng loạn không thôi, bà Cận đi đến trước mặt Cận Thuỷ Mặc, ngồi xổm xuống, tay nắm lấy mu bàn tay anh ta, ngẩng đầu lên, tha thiết nhìn anh ta.

"Được, mẹ nói cho con!"

Xem bà còn có thể nói ra được điều gì, có thể nói trời hoa đất nở không?

"Thật ra, năm mẹ hai mươi tuổi, người đầu tiên mẹ gặp không phải ba con."

Mê Truyện Dịch

Buông tay anh ta ra, bà Cận ngồi xuống đất; "Cho mẹ xin một điếu thuốc."

Bà Cận châm một điếu thuốc, đưa cho bà, tưởng rằng bà sợ hãi, hoảng loạn nên cần t.h.u.ố.c lá để ổn định tinh thần.

Nhưng, nhìn thấy tư thế bà Cận cầm điếu thuốc, anh ta cau mày.

Bà cầm điếu thuốc rất thành thạo, hút thuốc cũng rất thành thạo, căn bản không giống như lần đầu tiên đụng vào thuốc lá.

Cận Thuỷ Mặc nheo mắt đào hoa, cảm thấy mình lại một lần nữa bị lừa.

Siết chặt nắm đấm, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy lúc này bà Cận rất xa lạ, xa lạ đến mức khiến anh ta nghi ngờ, bà có phải là người sinh ra và nuôi dưỡng anh ta không?

Loading...