Đợi đến khi chôn cất đại thiếu gia xong, ông chủ và phu nhân cùng nhau tra hỏi nhị thiếu gia, hỏi có phải là cậu ấy động tay, g.i.ế.c c.h.ế.t đại thiếu gia hay không!"
"Lúc đó, nhị thiếu gia mới chín tuổi, dù có trưởng thành đến đâu, cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu ấy rất sợ hãi, rất đờ đẫn, liên tục lắc đầu, từ sau khi đại thiếu gia mất, cậu ấy cũng không ăn uống gì, sắc mặt tái nhợt, cơ thể suy nhược."
"Mà ông chủ và phu nhân không tin, chỉ vào nhị thiếu gia liên tục mắng chửi, cho rằng là cậu ấy đẩy đại thiếu gia, lúc đó phu nhân còn muốn bóp c.h.ế.t nhị thiếu gia, nói là tiên sinh c.h.ế.t trong tay cậu ấy, đại thiếu gia cũng c.h.ế.t trong tay cậu ấy, vừa mất chồng vừa mất con, khiến tinh thần của bà ấy trông không được bình thường."
Hít một hơi thật sâu, quản gia Trương nắm chặt tay.
"Tiếp theo, ông chủ và phu nhân làm một chuyện khiến tôi vô cùng kinh ngạc, đưa nhị thiếu gia vào tù, một đứa trẻ mới chín tuổi, bị nhốt trong tù, không thấy ánh sáng mặt trời."
Mắt hơi động đậy, Cận Thuỷ Mặc mở to mắt.
"Trong thời gian đó, tôi đã đi thăm nhị thiếu gia vài lần, cậu ấy bị đánh trong tù không nhẹ, trên mặt và chân đều là vết thương, nhỏ bé, co ro một góc, không nói lời nào, giống như bị câm vậy."
Nói đến đây, quản gia Trương lau nước mắt.
"Cậu ấy rất đáng thương, tôi muốn đưa cậu ấy ra ngoài nhưng không có khả năng, lần cuối cùng đi thăm cậu ấy, cậu ấy đã gầy yếu đến mức không ra hình người, chỉ nói với tôi một câu."
Quản gia Trương nghẹn ngào: "Cậu ấy nói, chú Trương, cháu nhớ ba, muốn cùng ba đi, không muốn ở lại trên thế giới này nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-1003.html.]
Cận Thuỷ Mặc hơi cụp mắt, hai tay nắm chặt.
Mê Truyện Dịch
"Bị giam một năm, ông chủ và phu nhân phát lòng từ bi, cuối cùng cũng thả nhị thiếu gia ra nhưng lại đưa đến vùng quê hẻo lánh, tôi đã đến đó một lần."
"Không có điện, không có đường, nhị thiếu gia theo một ông lão khoảng tám mươi tuổi, lên núi chặt củi, chăn trâu chăn dê, không bao giờ quay lại A thị, thường mặc quần áo rách rưới và vá chằng vá đụp."
"Cậu ấy thậm chí không nói chuyện với tôi, chỉ nói vài câu ngắn gọn với ông lão vài năm sau, ông lão bệnh nặng, không nuôi nổi cậu ấy, muốn đưa cậu ấy về A thị nhưng lại không có tiền."
"Trên đường đi, nhị thiếu gia đến công trường xây dựng, khuân vác gạch, đến khách sạn rửa bát, cuối cùng mới đủ tiền đi đường."
Cuộc sống như vậy, là điều mà Cận Thuỷ Mặc chưa từng nghĩ đến và tiếp xúc, khuân vác gạch, rửa bát, anh thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Không về Cận Trạch, mà đến nhà họ Lâm, không lâu sau, ông lão qua đời, nhị thiếu gia càng thêm im lặng, cuối cùng đến Lâm Thị làm việc, làm những công việc như bưng trà rót nước, lau dọn, mãi đến khi ông chủ bệnh nặng, Cận Thị không có người thừa kế, mới được đón về."
Quản gia Trương thở dài một tiếng, nói.
"Có lúc, tôi cứ nghĩ, người với người số phận khác nhau, cậu và đại thiếu gia đều có số mệnh tốt, chỉ có cậu ấy, sinh ra trong gia đình giàu có nhưng lại sống rất đáng thương."
"Vì vậy, cậu không tin phu nhân sẽ ra tay với nhị thiếu gia, bởi vì bà ấy là mẹ cậu, bà ấy thương cậu, yêu cậu, cậu tin bà ấy nhưng tôi tin, người có thể nhốt một đứa trẻ chín tuổi vào tù thì không có chuyện gì là không làm được."