Vợ yêu của thủ lĩnh lạnh lùng - Chương 82: Tô Tuyệt sinh bệnh

Cập nhật lúc: 2025-04-23 08:16:26
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triển Thiếu Kiệt vội vàng chạy đến phòng ngủ dành cho khách, nhưng phát hiện trong phòng hoàn toàn không có dấu vết của Tô Tuyệt. Ngay cả giường cũng vẫn như cũ, rõ ràng là chưa có ai ngủ. Trên sàn nhà, tấm thảm nhung trắng có dấu vết người ngủ, như vậy có nghĩa là tối qua Tô Tuyệt đã ngủ ở dưới sàn một đêm? Triển Thiếu Kiệt cau mày, lúc sáng ra ngoài, anh ta lo Tô Tuyệt sợ liên lụy đến mình nên tự ý bỏ đi.

 

Vì vậy anh ta đã khóa cậu ở trong phòng, nhưng Tô Tuyệt đã rời đi bằng cách nào? Triển Thiếu Kiệt nhanh chóng bước đến bên cửa sổ, không nhìn thì thôi, vừa nhìn suýt chút nữa khiến tim anh ta ngừng đập.

 

Bên cửa sổ có một sợi dây thừng, Tô Tuyệt đang bám vào cửa sổ, chật vật di chuyển xuống dưới.

 

Nơi này là tầng riêng biệt, anh ta ở tầng sáu nhưng lại cao hơn so với các tòa nhà bình thường. Tầng một ở đây tương đương với ba tầng của các tòa nhà bình thường, đây là Tô Tuyệt không muốn sống nữa sao?

 

Triển Thiếu Kiệt kinh hãi chạy xuống lầu, nhìn Tô Tuyệt đang lơ lửng ở tầng ba, lung lay sắp đổ. Anh ta tức giận, từ dưới lầu bám vào dây thừng nhảy lên tầng ba ôm Tô Tuyệt xuống dưới.

 

“Cậu không muốn sống nữa sao? Đây là tầng sáu, cậu cứ bò xuống như vậy sao? Tôi đã nói rồi, những người đó tôi sẽ xử lý, đợi an toàn tôi sẽ thả cậu ra ngoài.”

 

Giọng Triển Thiếu Kiệt cực kỳ bình tĩnh, mang theo sự tĩnh lặng trước cơn bão. Tô Tuyệt nghiêng đầu sang một bên, cả người có chút không ổn như thể bất lúc nào cũng sẽ ngã xuống.

 

Triển Thiếu Kiệt thấy cậu có chút không ổn, đưa tay kéo cậu, Tô Tuyệt loạng choạng ngã vào người anh ta. Triển Thiếu Kiệt đỡ lấy cậu, tay chạm vào trán cậu phát hiện nóng kinh người.

 

Có lẽ là do tối qua Tô Tuyệt ngủ dưới sàn một đêm nên bị cảm lạnh, người cậu nóng đến mức có thể chiên trứng gà. Triển Thiếu Kiệt thấy mắt Tô Tuyệt đã lặng lẽ nhắm nghiền.

 

Bất đắc dĩ, anh ta cõng cậu chạy lên lầu, mang cậu về nhà. Anh ta điện cho Bách Lý Dục, kêu đối phương đến. Bách Lý Dục vừa nghe giọng điệu lo lắng của Triển Thiếu Kiệt thì tưởng anh ta gặp chuyện gì.

 

Vội vội vàng vàng đến thì thấy trên giường Triển Thiếu Kiệt có một người đàn ông nằm. Bách Lý Dục nhìn Triển Thiếu Kiệt với ánh mắt đầy ẩn ý. Triển Thiếu Kiệt trừng mắt nhìn anh ta.

 

“Còn không mau khám bệnh? Nhìn mặt tôi làm gì?”

 

“Thiếu Kiệt, không ngờ cậu lại là người như vậy?”

 

Bách Lý Dục vừa trêu chọc Triển Thiếu Kiệt, vừa lấy hộp thuốc, ống nghe và nhiệt kế ra, bắt đầu làm việc. Triển Thiếu Kiệt vừa nghe liền biết Bách Lý Dục hiểu lầm.

 

“Cậu ấy là bạn tôi!”

 

“Được được được, cậu ấy là bạn cậu!”

 

Bách Lý Dục cũng không tranh cãi với Triển Thiếu Kiệt mà nghiêm túc khám bệnh cho Tô Tuyệt. Bách Lý Dục lấy nhiệt kế từ người Tô Tuyệt ra, vừa nhìn liền không nhịn được trách móc Triển Thiếu Kiệt vài câu.

 

“Nóng như vậy rồi mà bây giờ cậu mới gọi tôi đến? Chậm một hai tiếng nữa là cậu ấy bị sốt đến ngốc luôn rồi.”

 

Bách Lý Dục vội vàng lấy thuốc trong hộp thuốc đưa cho Triển Thiếu Kiệt bảo anh đi nấu nước sắc thuốc, đút cho Tô Tuyệt uống. Đến khi Tô Tuyệt hạ sốt một chút, không còn nguy hiểm nữa, Bách Lý Dục mới chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.

 

Lúc đi, Bách Lý Dục vỗ vai Triển Thiếu Kiệt, nhìn Tô Tuyệt một cái nói: “Hai ngày này cho cậu ấy ăn uống thanh đạm một chút, kiêng cay, kiêng rượu, kiêng đồ tanh, kiêng dầu mỡ.”

 

Triển Thiếu Kiệt liếc nhìn Tô Tuyệt, gật đầu tỏ ý đã biết. Cuối cùng Bách Lý Dục chào tạm biệt Triển Thiếu Kiệt rồi ra cửa.

 

“Đi nhé!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-thu-linh-lanh-lung/chuong-82-to-tuyet-sinh-benh.html.]

“Lái xe cẩn thận!”

 

Triển Thiếu Kiệt nhìn bóng lưng đối phương thản nhiên nói một câu. Anh ta có thể đoán được, Bách Lý Dục nhất định sẽ đi rêu rao chuyện Tô Tuyệt ở nhà anh ta. .

 

Dù sao anh ta cũng không thích đàn ông, lúc trước nói vậy chỉ là để bịt miệng bọn họ. Kệ đi, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm. Vừa vặn có cái bia đỡ đạn, có thể ngăn cản những cô gái cứ như ruồi nhặng bu quanh anh ta.

 

Chớp mắt đã đến buổi chiều, Tô Tuyệt vẫn chưa tỉnh lại. Triển Thiếu Kiệt vừa họp xong, buổi trưa còn chưa kịp ăn cơm. Anh ta đi vào phòng khách nhìn Tô Tuyệt.

 

Gọi thư ký công ty đi mua hai bộ quần áo cho Tô Tuyệt mặc. Tiện thể mang theo chút đồ ăn trưa về, một mình anh ta bận rộn việc của hai công ty, thật sự là sắp mệt lả.

 

Đợi thư ký mang đồ đến, Triển Thiếu Kiệt bỏ quần áo vào tủ quần áo trong phòng khách. Anh ta ra ngoài ăn chút gì đó rồi trở lại thư phòng xem văn kiện của công ty mình.

 

Thấy trời sắp tối mà Tô Tuyệt vẫn chưa tỉnh, Triển Thiếu Kiệt có chút lo lắng, lại vào phòng khách nhìn cậu, sờ trán cậu, đo lại nhiệt độ một lần.

 

Thấy cậu đã hạ sốt, Triển Thiếu Kiệt lại trở về thư phòng. Vừa vào thư phòng đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, nghe tiếng chuông đặc biệt đó, Triển Thiếu Kiệt nhíu mày đi tới cầm điện thoại lên nghe. Đầu dây bên kia truyền đến giọng phụ nữ đầy uy nghiêm.

 

“Tại sao không nghe điện thoại của bà nội?”

 

Triển Thiếu Kiệt bất đắc dĩ thở dài: “Vừa nãy con ở bên ngoài, không nghe thấy.”

 

“Thiếu Kiệt, khi nào con về? Bà nội đã chọn cho con mấy cô gái tốt, đều là người thích hợp để kết hôn. Bà nội già rồi chỉ muốn ôm cháu trai, mấy cơ nghiệp này của nhà họ Triển bà nội cũng quản không nổi nữa, con về tiếp quản đi. Con cũng biết quy củ của nhà họ Triển là kết hôn sinh con rồi mới được tiếp nhận gia nghiệp.”

 

“Bà nội, con không muốn kết hôn!”

 

Triển Thiếu Kiệt đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài cửa sổ những ngọn đèn neon, lòng ngổn ngang trăm mối.

 

“Thiếu Kiệt à! Trong đám con cháu chỉ có con là người xuất sắc nhất, bà nội không yên tâm giao nhà họ Triển cho người khác ngoài con.”

 

Giọng nữ già nua ở đầu dây bên kia càng thêm buồn bã, Triển Thiếu Kiệt nghe mà lòng nặng trĩu. Cha mẹ anh ta qua đời cũng là vì cuộc tranh giành tài sản năm đó.

 

Anh ta là do một tay bà nội nuôi lớn, ở nhà họ Triển, ngoài bà nội, anh ta căn bản không thích nơi đó. Năm đó cha mẹ anh ta vô tình bị cuốn vào tranh giành tài sản, lên nắm quyền cao nhất nhà họ Triển.

 

Nhưng chính vì cha anh ta quá xuất sắc, những người như bác cả anh ta đã ngấm ngầm giở trò, khiến cha mẹ anh ta c.h.ế.t vì tai nạn xe cộ.

 

Nếu anh ta quay trở về, anh ta có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này của mình sẽ đen tối đến mức nào. Anh ta đã quá mệt mỏi với cuộc sống tranh đấu đó mới chạy đến thành phố này tự lập.

 

Bà nội nói với anh ta rất nhiều, Triển Thiếu Kiệt có chút mềm lòng. Sau khi cúp điện thoại, Triển Thiếu Kiệt trở lại bàn làm việc, nhưng anh ta không thể nào tập trung được.

 

Những lời bà nội nói vang lên trong đầu anh ta hết lần này đến lần khác. Triển Thiếu Kiệt bực bội gãi đầu, đứng dậy đi rót một cốc nước trong phòng khách.

 

Uống liền mấy ngụm nước lạnh mới khiến anh ta bình tĩnh lại. Trở lại bàn làm việc, anh ta ép mình hoàn thành công việc. Nhưng dù anh ta cố gắng thế nào cũng vẫn không thể tập trung tinh lực.

 

Triển Thiếu Kiệt mở ngăn kéo khóa, lấy ra hộp t.h.u.ố.c lá bên trong. Anh ta đi đến trước cửa sổ sát đất, hết điếu này đến điếu khác. Anh ta có nên trở về không? Trở về anh ta sẽ phải xem mắt, kết hôn, sinh con. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải kết hôn với một người phụ nữ xa lạ, trong lòng anh liền sinh ra cảm giác phản cảm, chống cự.

 

Loading...