Vợ yêu của thủ lĩnh lạnh lùng - Chương 78: Bị xem nhẹ Sở Y Y
Cập nhật lúc: 2025-04-23 08:14:57
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Tĩnh Dương tiến lại gần hôn lên mặt Sở Y Y rồi tìm chăn cho cô. Sở Y Y nhìn chiếc chăn bông lớn, cảm giác cơ thể như nóng lên. Dù hiện tại là mùa thu nhưng cái nóng của mùa hè vẫn chưa hoàn toàn qua đi.
Sở Y Y nhìn chiếc chăn bông, lắc đầu, Tiêu Tĩnh Dương liền đặt lại chăn vào chỗ cũ, nhún vai nói: “Vậy thì không có rồi.”
Sở Y Y không khỏi cảm thấy thất vọng quay về giường nằm vắt tay lên trán. Tiêu Tĩnh Dương nhìn cô một lúc rồi quay ra bàn làm việc, nhìn bút ký của mình. Sau đó lại nhìn về phía Sở Y Y.
“Nếu em không ngại, anh có thể làm gối ôm cho em.”
Sở Y Y ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Tĩnh Dương, ngẩn người một lúc rồi hỏi: “Anh đang nói… để em ôm anh ngủ sao?”
“Ân!”
Tiêu Tĩnh Dương gật đầu, vẻ mặt như thể không có gì to tát. Sở Y Y đỏ mặt, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ. Cô tự nhủ với mình, dù sao thì bây giờ hai người đã là người yêu, ngủ chung cũng không có gì lạ.
“Vậy được rồi!”
Sở Y Y tự trấn an mình rồi nhẹ nhàng đồng ý. Tiêu Tĩnh Dương thấy cô đồng ý liền nằm ngay ngắn làm gối ôm cho cô.
Ban đầu, Tiêu Tĩnh Dương định đợi Sở Y Y ngủ rồi sẽ tiếp tục nghiên cứu các tài liệu, nhưng không ngờ cả hai đều chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy thì trời đã gần tối.
Có lẽ là vì Tiêu Tĩnh Dương ôm cô, tạo cho cô cảm giác an toàn nên Sở Y Y mới có thể ngủ sâu như vậy. Cả hai quyết định ra ngoài đi một chút, mà nơi duy nhất trong quân khu có thể đi là khu vườn hoa sau bệnh viện quân khu.
Sau một lúc đi bộ, hai người mệt mỏi, chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Sở Y Y tựa vào vai Tiêu Tĩnh Dương ngắm mặt trời lặn. Nhưng ngày đẹp không dài, một tiếng nói khó chịu đột ngột vang lên.
Cả hai cảnh giác quay lại nhìn thấy Mộc Tiểu Dĩnh và Sở Hạo Diễm đang đứng ẩn sau một cây nhìn họ.
Sở Y Y lập tức đỏ mặt, còn Khương Khải chống gậy xuất hiện bên cạnh. Thấy bốn người có chút sóng gió, anh ta vội vã quay lại, sợ rằng mình sẽ bị họ “xử lý”.
May mắn thay, Mộc Tiểu Dĩnh và Sở Hạo Diễm đã sớm chấp nhận mối quan hệ của Sở Y Y và Tiếu Tĩnh Dương, hai người thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Sở Y Y thì có chút khó chịu khi nghe nói rằng "chị dâu" của cô lại đang làm khó hai người ấy.
“Chắc chắn họ không phải là anh trai hay chị dâu của em rồi.” Sở Y Y bĩu môi, cảm thấy rất tủi thân.
Tiêu Tĩnh Dương thấy vậy, khẽ xoa đầu cô, nhìn vẻ mặt ủy khuất đáng yêu của cô trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
“Chúng ta nên cảm ơn đội trưởng và chị dâu. Nếu không có họ, chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau thôi.”
Tiêu Tĩnh Dương nhìn Mộc Tiểu Dĩnh và Sở Hạo Diễm rời đi, lặng lẽ suy nghĩ. Cậu cũng mong muốn được sống cùng Sở Y Y cả đời này luôn bên nhau như vậy.
“Ừm, đúng vậy!”
Sở Y Y suy nghĩ một lát rồi đồng ý gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-thu-linh-lanh-lung/chuong-78-bi-xem-nhe-so-y-y.html.]
Mộc Tiểu Dĩnh và Sở Hạo Diễm đi qua gặp tư lệnh Lục. Tư lệnh Lục nhìn Mộc Tiểu Dĩnh, hành động thân thiết giống như với con gái mình. Dù tư lệnh Lục rất coi trọng Sở Hạo Diễm nhưng ông vẫn đứng ở một bên không can thiệp vào chuyện của họ.
Sở Hạo Diễm không hài lòng, mặt hơi đăm chiêu thường xuyên liếc nhìn Mộc Tiểu Dĩnh muốn xem cô có còn nhớ đến sự hiện diện của mình không. Nhưng Mộc Tiểu Dĩnh và tư lệnh Lục vẫn chẳng hề phản ứng.
Sở Hạo Diễm thấy vậy, mặt lập tức tối sầm liền ho khan vài tiếng để thu hút sự chú ý của mọi người. Quả nhiên, tư lệnh Lục và Mộc Tiểu Dĩnh đều quay lại nhìn anh.
Tư lệnh Lục nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc, Sở Hạo Diễm lại lập tức quay lại vẻ mặt bình thản.
“Sở Hạo Diễm, giọng của anh không ổn sao?”
Mộc Tiểu Dĩnh lo lắng hỏi, Sở Hạo Diễm gật đầu. Mộc Tiểu Dĩnh liền lấy trong túi ra một chai nước đưa cho anh.
“Uống một ngụm nước là sẽ không sao nữa!”
Nói xong, cô quay lại tiếp tục trò chuyện với tư lệnh Lục. Sở Hạo Diễm lúc này cảm thấy có chút bực bội. Anh biết cô mang theo túi là để phòng thân, nhưng khi cô mở túi ra thì lại là quả táo, chuối, nước và một con d.a.o gọt táo. Dù trong lòng ấm áp nhưng bị xem nhẹ như thế thực sự khiến anh không thoải mái.
Anh bắt đầu cảm thấy bất mãn, không phải chỗ này không thoải mái mà là những chỗ khác. Cuối cùng, dường như tư lệnh Lục nhận ra điều gì, mỉm cười rồi rời đi. Thấy nụ cười của tư lệnh Lục không có ý tốt, Sở Hạo Diễm lại cảm thấy vẻ mặt mình hoàn toàn không có chút mất tự nhiên nào.
Tư lệnh Lục đi rồi, Mộc Tiểu Dĩnh lại quay sang chăm sóc Sở Hạo Diễm, nhưng bất kể cô có gọi thế nào, anh đều không đáp lại. Mộc Tiểu Dĩnh không hiểu chuyện gì xảy ra, nghĩ rằng có lẽ anh không khỏe.
“Ông xã, chúng ta về thôi!”
Sở Hạo Diễm vẫn ngồi im, không có ý định đứng dậy, cũng không muốn để ý đến Mộc Tiểu Dĩnh. Mộc Tiểu Dĩnh nhìn thấy thế, bắt đầu tự hỏi liệu mình đã làm sai điều gì.
Nhưng thật ra, cô chẳng làm gì sai cả, Mộc Tiểu Dĩnh dần dần mất kiên nhẫn, cuối cùng không nhịn được lớn tiếng nói với Sở Hạo Diễm. Nhưng anh vẫn không để ý đến xô, chỉ thường xuyên liếc nhìn cô bằng ánh mắt đầy vẻ ủy khuất.
Mộc Tiểu Dĩnh bối rối không hiểu, không nói gì nữa, lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn anh. Ban đêm dần buông xuống, nhiệt độ chênh lệch giữa ban ngày và ban đêm rất lớn. Mộc Tiểu Dĩnh cảm thấy lạnh vì gió, cô không nhịn được ngáp một cái. Sở Hạo Diễm nhìn thấy cô co ro vì lạnh liền đưa tay sờ thử, phát hiện tay cô lạnh như băng.
“Về thôi!”
Giọng của Sở Hạo Diễm có chút không vui, anh nhanh chóng dẫn Mộc Tiểu Dĩnh rời đi. Thấy anh đi nhanh như vậy, Mộc Tiểu Dĩnh lo lắng anh sẽ khiến vết thương bị tổn thương nhưng Sở Hạo Diễm vẫn không nghe lời, cứ bước đi vội vã.
“Sở Hạo Diễm, rốt cuộc là sao vậy? Em đã làm gì khiến anh giận à?”
Nhận thấy rõ ràng những dấu hiệu tức giận đang dần hiện lên trên gương mặt vốn lạnh lùng của Sở Hạo Diễm, Mộc Tiểu Dĩnh không khỏi cảm thấy bất an khi chứng kiến anh vẫn cố chấp sải những bước chân nhanh và mạnh mẽ như vậy, bất chấp tình trạng cơ thể. Một nỗi lo lắng khôn nguôi dâng lên mãnh liệt trong lòng cô, nỗi sợ hãi mơ hồ rằng miệng vết thương còn chưa kịp khép lại hoàn toàn của anh có thể vì sự vận động mạnh này mà bị tác động, nứt toác ra và chảy m.á.u trở lại. Cô chỉ biết thầm thở dài trong lòng, người đàn ông cứng đầu này quả thật chưa bao giờ học được cách biết trân trọng và tự mình chăm sóc cho chính cơ thể của mình.
Sở Hạo Diễm không trả lời, chỉ lẳng lặng quay về phòng bệnh, rót cho Mộc Tiểu Dĩnh một ly nước ấm rồi lấy một chiếc áo khoác phủ cho cô.
Sau khi làm xong tất cả, vừa lúc có một y tá vào kiểm tra phòng. Sở Hạo Diễm liền yêu cầu y tá đưa một ít thuốc cảm cúm đến. Anh nằm lên giường, quay mặt vào tường không muốn để ý đến Mộc Tiêu Dĩnh.