Vợ yêu của thủ lĩnh lạnh lùng - Chương 48: Cuộc Thi Thú Vị và Kích Thích

Cập nhật lúc: 2025-02-13 12:55:37
Lượt xem: 6

Dù không có thịt nhưng mùi mì nấu vẫn thơm nức mũi. Sở Y Y và Mộc Tiểu Dĩnh, đang đói cồn cào, ngửi thấy mùi hương liền cảm giác như muốn chảy nước miếng.

 

Lão cán bộ thấy hai cô gái quả thật rất đói liền để họ ăn trước rồi quay lại bếp tiếp tục công việc. Sở Hạo Diễm nhìn hai người ăn ngon lành, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.

 

Sau khi ăn xong, cả hai theo Sở Hạo Diễm quay lại sân tập. Mộc Tiểu Dĩnh và Sở Y Y đứng bên cạnh quan sát. Nhìn thấy Tiêu Tĩnh Dương mồ hôi nhễ nhại, quần áo lấm lem bụi đất, Sở Y Y không khỏi xót xa.

 

“Chị dâu, chị không thấy thương sao? Trước đây khi anh trai em luyện tập thế này, anh ấy không bao giờ cho em đứng xem.”

 

Sở Y Y nhìn các thành viên trong đội lặp đi lặp lại các bài huấn luyện không ngừng, cô ấy bất chợt cảm thấy thương xót cho họ.

 

“Thật ra, đây chỉ là huấn luyện cơ bản. Những bài tập khắc nghiệt hơn, em còn chưa được thấy đâu. Lính tráng luôn đối mặt với tỷ lệ tử vong, những bài tập này chưa tính là tàn khốc.”

 

Mộc Tiểu Dĩnh dõi mắt theo các chiến sĩ trên sân tập, tâm trí cô dần lạc về những ký ức xa xưa. Hình ảnh quá khứ hiện lên trong đầu: lần huấn luyện khắc nghiệt nhất của cô là khi vừa mới học được những kỹ năng cơ bản, cả nhóm bị bỏ lại rừng Amazon để tự sinh tồn.

 

Một tháng sau, vào đúng 12 giờ trưa, sẽ có một chiếc máy bay chờ ở rìa khu rừng. Nếu không đến kịp hoặc c.h.ế.t trong rừng, sẽ không ai thu dọn t.h.i t.h.ể cho bạn, cũng chẳng có người cứu.

 

Trong thời gian đó, không có nước hay thức ăn. Bạn có thể g.i.ế.c đồng đội để giành thức ăn hoặc hợp tác cùng họ để sống sót.

 

Đó là một bài huấn luyện sinh tồn. Nếu sống sót, bạn còn phải đến kịp giờ để lên máy bay, nếu không cũng c.h.ế.t trong rừng.

 

Lần đầu tiên, Mộc Tiểu Dĩnh lỡ chuyến bay và phải ở lại rừng Amazon thêm nửa năm. Chỉ đến khi tổ chức đưa nhóm người mới đến tập luyện cô mới được rời đi.

 

Cô không dám nghĩ lại những ngày tháng kinh hoàng đó. Sở Y Y thấy cô như đang lạc trong suy nghĩ liền vẫy tay trước mặt cô vài lần.

 

Phải gọi mấy lần, Mộc Tiểu Dĩnh mới hoàn hồn. Nhìn sân tập với các bài huấn luyện, ánh mắt Sở Y Y lóe lên ý chí muốn thử sức.

 

Bị sự kiên định trong mắt em chồng truyền cảm hứng, Mộc Tiểu Dĩnh liền hướng dẫn cô ấy cách đứng nghiêm theo phong cách quân đội. Khi đã quyết tâm làm gì, Sở Y Y nhất định sẽ làm đến cùng.

 

Thế là trên sân tập, ngoài những người lính đặc nhiệm đang huấn luyện, bất kỳ ai đi ngang cũng có thể thấy một cô gái đang đứng nghiêm chỉnh luyện tập.

 

Sở Hạo Diễm bước tới, tò mò nhìn em gái mình. Thấy ánh mắt nghi ngờ của anh, Mộc Tiểu Dĩnh chủ động giải thích: “Y Y nói em ấy muốn thử trải nghiệm cuộc sống của lính đặc nhiệm.”

 

Sở Hạo Diễm liếc nhìn Sở Y Y hai lần, vẻ mặt không tin tưởng. Đến giờ nghỉ, giáo viên huấn luyện cho phép đội ngũ nghỉ 10 phút trước khi tiếp tục.

 

Nhìn những bài tập vượt chướng ngại vật, tay Mộc Tiểu Dĩnh bắt đầu ngứa ngáy. Cô cười rạng rỡ, quay sang Sở Hạo Diễm: “Chồng ơi, mình thi đấu đi! Mỗi lần em với anh đều hòa nhau, lần này phải phân thắng bại!”

 

Thấy ánh mắt cô đầy nhiệt huyết, Sở Hạo Diễm không nỡ từ chối đành đồng ý thi với cô. Mộc Tiểu Dĩnh liền gọi giáo viên huấn luyện làm trọng tài.

 

Các thành viên trong đội nghe tin đội trưởng thi đấu với chị dâu ai nấy đều phấn khích, lập tức tập trung xung quanh xem.

 

Bị đội trưởng hành hạ suốt thời gian qua, họ đều muốn xem anh bị “hạ bệ.” Dù biết cơ hội để Mộc Tiểu Dĩnh thắng không cao nhưng ai cũng háo hức. Cả đội cổ vũ rôm rả cho Mộc Tiểu Dĩnh, thậm chí có người còn cổ động cô "đe dọa" Sở Hạo Diễm để tăng áp lực!

 

“Cứ không nhường em xem, tối nay anh cứ chuẩn bị mà quỳ lên sầu riêng, bàn phím, mì tôm, hoặc thậm chí là trứng gà!”

 

Mộc Tiểu Dĩnh cười khiêu khích nhìn Sở Hạo Diễm. Anh chỉ liếc cô một cái, vẻ mặt như muốn nhắn nhủ: Tối nay cứ đợi đấy mà xem. Nhưng Mộc Tiểu Dĩnh phớt lờ ánh mắt đó.

 

Khi tiếng còi vang lên, cả hai đồng thời xuất phát và vượt chướng ngại vật cùng lúc.

 

Các thành viên trong đội đứng xem có chút sững sờ. Không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.

 

Sở Hạo Diễm thể hiện phong độ tốt nhất như thường lệ nhưng Mộc Tiểu Dĩnh không hề kém cạnh, giữ nhịp độ ngang bằng anh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-thu-linh-lanh-lung/chuong-48-cuoc-thi-thu-vi-va-kich-thich.html.]

Có lúc, Mộc Tiểu Dĩnh dường như vượt qua Sở Hạo Diễm nhưng anh nhanh chóng đuổi kịp. Rồi anh vượt lên trước, cô lại bám sát phía sau.

 

Khi cả hai càng tiến gần đến vạch đích, không khí càng trở nên nghẹt thở. Tiếng hò reo cổ vũ cho Mộc Tiểu Dĩnh vang lên nhiệt tình từ các đồng đội.

 

Tuy nhiên, khi Mộc Tiểu Dĩnh sắp đến đích, Sở Hạo Diễm lại nhanh hơn cô một bước, về đích trước chỉ với cách biệt một giây.

 

Kết quả này khiến cả đội gần như kinh ngạc đến ngây người. Sở Hạo Diễm không chỉ phá kỷ lục cũ của mình mà Mộc Tiểu Dĩnh chỉ chậm hơn anh đúng một giây!

 

“Chị dâu uy vũ! Chị dâu giỏi quá!”

 

Không biết ai hô đầu tiên nhưng ngay sau đó, cả đội đồng thanh reo hò. Trận đấu vừa rồi thực sự khiến họ cảm thấy tràn đầy cảm hứng. Một người phụ nữ còn làm được như vậy, họ không lý nào không thể trở nên mạnh mẽ hơn.

 

Các thành viên đội huấn luyện tự hủy giờ nghỉ của mình, tiếp tục nỗ lực để tăng cường sức mạnh. Ngay cả Tiêu Tĩnh Dương, người đang định nghỉ ngơi bên cạnh Sở Y Y cũng quay trở lại tập luyện.

 

Trong tâm trí họ, chỉ khi mạnh mẽ hơn, họ mới có thể bảo vệ đất nước và những người phụ nữ quan trọng trong đời.

 

Đêm đến, đội tổ chức một buổi tiệc chào đón Mộc Tiểu Dĩnh và Sở Y Y. Không khí cực kỳ sôi động, hai chị em nhanh chóng hòa nhập với mọi người.

 

Sau khi buổi tiệc kết thúc, ngoại trừ Sở Hạo Diễm và Tiêu Tĩnh Dương, tất cả đều rời đi để rửa mặt và nghỉ ngơi.

 

Mộc Tiểu Dĩnh kéo Sở Hạo Diễm ra ngoài, nhường lại không gian cho Sở Y Y và Tiêu Tĩnh Dương.

 

Cảnh giữa Sở Y Y và Tiêu Tĩnh Dương:

 

“Em…”

 

“Anh…”

 

Hai người đồng thời lên tiếng. Sở Y Y im lặng nhường Tiêu Tĩnh Dương nói trước.

 

“Chân của em chắc đã lành hẳn rồi. Lần trước, khi anh rời đi em còn đi khập khiễng mà.”

 

Tiêu Tĩnh Dương lúng túng vì lỡ nói ra điều này. Cậu trách mình không biết cách nói chuyện. Rõ ràng có thể nói chuyện khác, lại đi nhắc chuyện này.

 

Kể từ lần rời xa nhau, cậu nhận ra mình bắt đầu có một cảm giác khó tả đối với cô. Hình ảnh khiến anh nhớ mãi là đôi mắt ươn ướt, ngước lên nhìn cậu và nói rằng rất đau.

 

Sở Y Y đã lấy số điện thoại của cậu nhưng không dám nhắn tin.

 

“Lâu khỏi rồi. À, mà anh cho em lại số điện thoại đi. Sau này, khi anh nghỉ phép có thể tìm em chơi.”

 

Tiêu Tĩnh Dương không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô thích mình cùng cô vui chơi. Nghĩ thế cũng thấy vui, chỉ cần được ở bên cô là đủ.

 

Sở Y Y cúi đầu thấp, cảm giác mặt mình nóng bừng. Nói ra câu này đã là giới hạn của cô, dù cô số của cậu đã lưu trong điện thoại. Cô muốn nghe anh nói một lần trực tiếp.

 

Tiêu Tĩnh Dương đọc lại số của mình. Sau khi ghi lại xong, Sở Y Y ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn anh. Tiêu Tĩnh Dương cũng chăm chú nhìn cô. Cả hai nhìn nhau thật lâu.

 

“Đến giờ tắt đèn rồi. Anh đưa em về ký túc xá nhé! Chắc chắn chị dâu đã đi cùng đội trưởng rồi.”

 

Tiêu Tĩnh Dương đề nghị. Sở Y Y không nói gì, chỉ im lặng đi bên cậu. Cả hai cúi đầu, chẳng biết phải nói gì thêm.

 

“Ngày mai anh phải quay lại quân khu rồi!”

 

Loading...