Vợ yêu của thủ lĩnh lạnh lùng - Chương 42: Mộc Tiểu Dĩnh Bị Nghi Ngờ

Cập nhật lúc: 2025-02-05 11:36:38
Lượt xem: 8

Vào buổi tối, hai con "cú đêm" Mộc Tiểu Dĩnh và Sở Y Y định ra ngoài hoạt động.

 

Nhưng khi hai người chuẩn bị rời khỏi, Bách Lý Dục gọi điện đến, bảo Mộc Tiểu Dĩnh đưa theo Sở Hạo Diễm đến câu lạc bộ BUR. Mộc Tiểu Dĩnh thông báo với Bách Lý Dục rằng Sở Hạo Diễm đã về lại quân khu.

 

Cô đề nghị đưa Sở Y Y đi cùng, Bách Lý Dục suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Khi Mộc Tiểu Dĩnh và Sở Y Y đến câu lạc bộ BUR, Triển Thiếu Kiệt và Nghiêm Quân Dật cũng đã có mặt ở đó.

 

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của ba người, dường như có chuyện lớn đã xảy ra. Cảm nhận bầu không khí căng thẳng và kỳ lạ, Mộc Tiểu Dĩnh không khỏi phải nâng cao cảnh giác.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

Thấy Sở Y Y không chịu nổi bầu không khí này, ngồi như đang ngồi trên đống lửa, Mộc Tiểu Dĩnh lên tiếng hỏi trước. Vài người nhìn Mộc Tiểu Dĩnh với vẻ muốn nói nhưng lại thôi, rõ ràng không mấy tin tưởng cô.

 

Hiểu ý họ, Mộc Tiểu Dĩnh đập mạnh tay xuống bàn. Chiếc bàn trước mặt họ ngay lập tức vỡ vụn thành những mảnh gỗ nhỏ. Mộc Tiểu Dĩnh cười lạnh, nói:

 

“Có chuyện thì nói. Không tin tôi, không định nói thì đừng làm bộ mặt c.h.ế.t chóc trước mặt bà đây. Tôi thiếu nợ các người à? Hay đến đòi nợ? Làm căng thẳng như vậy để dọa ai thế?”

 

Mấy người quay ra nhìn nhau, thấy Mộc Tiểu Dĩnh nổi giận ai nấy đều không tự nhiên, người thì ho khan hai tiếng, người thì chỉnh lại vạt áo. Mộc Tiểu Dĩnh thấy vậy kéo Sở Y Y định rời đi.

 

“Chị dâu, chị ngồi xuống đã!”

 

Bách Lý Dục gọi Mộc Tiểu Dĩnh lại, suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói ra. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến hai người họ, để họ biết tình hình một chút cũng tốt. Còn lại, không nói cũng được.

 

Nghiêm Quân Dật trầm ngâm một lúc, định lên tiếng. Tin tức này là do anh ta nhận được, nên anh là người nói sẽ rõ ràng hơn.

 

“Chị dâu, chuyện của dì Thư Nhã có phải do chị tiết lộ không?”

 

Mộc Tiểu Dĩnh lật mắt, lại là cái chuyện rắc rối này.

 

“Là tôi. Sao? Lại định đến hỏi tội?”

 

Câu trả lời của cô khiến Nghiêm Quân Dật nghẹn lời. Anh ta định uống một ngụm rượu vang để che giấu sự lúng túng, nhưng vừa đưa tay ra đã nhìn thấy chiếc ly vỡ tan tành cùng chiếc bàn bị đập nát.

 

Tình cảnh đó càng khiến anh ta thêm lúng túng. Anh ta rụt tay về, gọi đàn em đến dọn sạch hiện trường rồi thay một chiếc bàn mới.

 

Mộc Tiểu Dĩnh hứng thú nhìn bộ dạng khổ sở của Nghiêm Quân Dật, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái. Nghiêm Quân Dật nắm tay thành quyền, để lên cằm giả vờ ho hai tiếng.

 

“Đừng ho nữa, có gì thì nói nhanh!”

 

Mộc Tiểu Dĩnh nhìn Nghiêm Quân Dật cười đầy nguy hiểm. Nghiêm Quân Dật thật sự lúng túng đến cực điểm, nhưng vẫn quyết tâm nói chuyện chính.

 

“À, để tôi nói! Hôm qua, tay buôn vũ khí lớn nhất Trung Đông - Sol đã đến thành phố này. Nghe nói quan hệ giữa ông ta và dì Thư Nhã rất sâu đậm. Hiện giờ chị lại đắc tội với dì ấy, nói chung, chị phải cẩn thận.”

 

Nghe Nghiêm Quân Dật nói, Mộc Tiểu Dĩnh lập tức hiểu được mối nguy hiểm trong đó. Tuy nhiên, cô cũng biết rằng Nghiêm Quân Dật chỉ nói ra một phần ba sự thật.

 

Cô rất hiểu Sol. Tổ chức khủng bố RWM và Sol luôn có mối quan hệ hợp tác nhưng chưa từng ký kết bất kỳ thỏa thuận nào. Lần này Sol đến đây chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến tổ chức RWM.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-thu-linh-lanh-lung/chuong-42-moc-tieu-dinh-bi-nghi-ngo.html.]

 

Sol từng nợ Medusa một mạng sống, vì vậy vũ khí mà ông ta cung cấp cho RWM luôn phải là loại tốt nhất, với giá thấp nhất trên thị trường.

 

Chỉ là bây giờ cô là Mộc Tiểu Dĩnh, không phải Medusa. Những người từng nhận ân huệ từ cô đều có trong tay một tấm “lệnh bài lông vũ”. Trên giang hồ, mười người thì chín người đều sở hữu tấm lệnh này.

 

Nếu cô điều động lệnh bài, chắc chắn Nghiêm Thiệu Phong sẽ phát hiện ra cô.

 

Cô không thể mạo hiểm vào lúc này. Con bài tẩy của cô chỉ có thể sử dụng vào thời điểm quyết định nhất. Thấy Mộc Tiểu Dĩnh chìm vào suy tư, Nghiêm Quân Dật tưởng cô đã sợ hãi.

 

Vừa định mở miệng an ủi, thì lời cô nói khiến anh ta sững sờ không kịp phản ứng.

 

“Những điều anh muốn nói chắc chắn không chỉ có vậy. Lý do anh muốn anh cả của các anh đến đây là vì muốn nói với anh ấy rằng Sol đã đến thành phố M, còn mang theo một lô vũ khí đúng không?”

 

Mộc Tiểu Dĩnh không cho anh ta cơ hội trả lời, tiếp tục nói: “Việc Sol đến thành phố M có liên quan đến tổ chức khủng bố RWM. Ông ta sẽ tham gia hoạt động khủng bố lần này là để lấy lòng tổ chức RWM và ký kết hợp đồng hợp tác lâu dài, có đúng không?

 

Còn lô vũ khí mà Sol mang đến sẽ trở thành quà gặp mặt cho hai tổ chức ký kết hợp đồng. Thậm chí, chúng sẽ được sử dụng trong hoạt động khủng bố quy mô lớn lần này. Tôi nói đúng chứ?”

 

Ánh mắt của Nghiêm Quân Dật, Bách Lý Dục và Triển Thiếu Kiệt nhìn Mộc Tiểu Dĩnh không thể chỉ dùng từ “kinh ngạc” để diễn tả. Với khả năng suy luận sắc bén như vậy, đủ thấy cô hiểu rất rõ về tổ chức khủng bố RWM và Sol.

 

Có thể phân tích vấn đề sâu sắc đến mức này, cô hoặc là người trong giới, hoặc là gián điệp. Ngay từ khi Mộc Tiểu Dĩnh đập vỡ bàn, Triển Thiếu Kiệt đã cho người dọn sạch câu lạc bộ.

 

Hiện tại, trong câu lạc bộ rộng lớn chỉ còn lại năm người họ. Sở Y Y không hiểu những điều này, nghe mà như lọt vào mây mù. Không khí trở nên kỳ lạ, còn Mộc Tiểu Dĩnh thì thản nhiên ăn hạt dẻ cười mà đàn em của Nghiêm Quân Dật mang đến.

 

“Rốt cuộc cô là ai?”

 

Triển Thiếu Kiệt nheo mắt, ánh mắt trở nên vô cùng nguy hiểm. Ngay cả Bách Lý Dục và Nghiêm Quân Dật cũng không ngoại lệ. Bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng như dây đàn, nhưng Mộc Tiểu Dĩnh thì vẫn thản nhiên cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

 

“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là kẻ thù của tôi và kẻ thù của Sở Hạo Diễm là cùng một người. Các anh chỉ cần nói cho tôi biết những gì tôi vừa nói có đúng không là được. Dù sao, chỉ có tôi mới có cách đưa thông tin này vào quân đội.”

 

Mọi người nhìn nhau, không biết có nên tin Mộc Tiểu Dĩnh hay không. Bách Lý Dục suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Chúng tôi dựa vào đâu để tin cô?”

 

“Hiện tại các anh chỉ có thể tin tôi và chắc chắn sẽ phải tin tôi.”

 

Phong thái tự tin của Mộc Tiểu Dĩnh khiến người ta không thể không muốn tin. Mỗi khi bị nghi ngờ, Medusa luôn thích thể hiện động tác đặc trưng của mình.

 

Cô tựa lưng vào ghế sofa, trên tay xoay xoay khẩu súng, nụ cười thanh tao mà quyến rũ, khí chất nữ vương thể hiện rõ mồn một. Dù không có khẩu s.ú.n.g trong tay nhưng Mộc Tiểu Dĩnh lúc này vẫn giữ tư thế đó, chỉ khác là trong tay cô là một con d.a.o găm không biết lấy ra từ đâu.

 

Dù dung mạo có thay đổi, nhưng những điều thuộc về cô sẽ mãi không đổi, chẳng hạn như động tác đặc trưng và thói quen của cô.

 

Nhìn thấy thái độ chắc chắn của cô, ba người không còn gì để phản bác. Cô nói đúng, không tin cũng phải tin, vì cô đã đoán ra hết rồi, che giấu thêm cũng vô ích.

 

Nghiêm Quân Dật gật đầu, Mộc Tiểu Dĩnh đặt con d.a.o găm trong tay xuống. Thấy vậy, Sở Y Y ngây ngô hỏi: “Nếu họ không tin chị, chị định g.i.ế.c họ à?”

 

Mộc Tiểu Dĩnh thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Sở Y Y, cười yêu kiều, nâng cằm cô ấy lên, nhẹ nhàng nói: “Giết họ? Không cần thiết. Em biết không, giá thấp nhất để chị ra tay là con số này!”

 

Loading...