Vợ yêu của thủ lĩnh lạnh lùng - Chương 39: Sự Cố Ở Hồ Bơi
Cập nhật lúc: 2025-02-05 11:35:16
Lượt xem: 5
Sau khi Sở Y Y và Tiêu Tĩnh Dương rời đi, Sở Hạo Diễm và Mộc Tiểu Dĩnh lại quay về thế giới hai người. Kỳ nghỉ của Sở Hạo Diễm cũng chỉ còn một tuần nữa, nên Mộc Tiểu Dĩnh luôn cố tận dụng từng phút từng giây để được ở bên anh.
Vì Mộc Tiểu Dĩnh muốn đi bơi nên Sở Hạo Diễm đã đưa cô đến bể bơi lớn nhất thành phố M.
Khi Mộc Tiểu Dĩnh bước ra trong bộ đồ bơi, Sở Hạo Diễm lập tức cảm thấy không hài lòng. Dáng người thon thả, làn da trắng nõn và đôi chân dài của cô đều phơi bày trước ánh mắt của mọi người. Gương mặt anh tối sầm lại, vội tìm một chiếc khăn tắm lớn khoác lên người cô.
Tại hồ bơi, Mộc Tiểu Dĩnh thích thú bơi vài vòng, trong khi Sở Hạo Diễn đứng trên bờ dõi theo. Vì đây là bể bơi công cộng, nên không chỉ có họ ở đó. Sở Hạo Diễm trong bộ quần bơi đơn giản, với vóc dáng hoàn mỹ của mình, thu hút không ít ánh nhìn từ các cô gái xung quanh.
Thấy vậy, Mộc Tiểu Dĩnh có chút ghen tị. Cô ra hiệu cho anh xuống nước cùng mình, nhưng Sở Hạo Diễm chỉ đứng im. Đúng lúc đó, một nhóm cô gái tiến lại gần anh, mời anh đi uống nước.
Sở Hạo Diễm thậm chí không buồn nhìn họ, nhưng một cô gái táo bạo hơn cố đưa tay chạm vào n.g.ự.c anh. Với tốc độ nhanh như chớp, Sở Hạo Diễm lách người tránh khỏi và lao thẳng xuống nước, bơi đến bên cạnh Mộc Tiểu Dĩnh.
Tuy nhiên, Mộc Tiểu Dĩnh không hài lòng. Cô không thèm để ý đến anh mà bơi đi chỗ khác. Những cô gái kia cũng lập tức xuống nước, cố gắng tiếp cận Sở Hạo Diễm. Điều này khiến Mộc Tiểu Dĩnh càng thêm khó chịu. Cô bơi trở lại, kéo tay Sở Hạo Diễm về phía mình, nhìn anh với ánh mắt đầy cảnh cáo.
Nhưng những cô gái kia vẫn tiếp tục lượn lờ quanh anh. Không thể chịu được nữa, Mộc Tiểu Dĩnh kéo Sở Hạo Diễm vào góc hồ, ép anh dựa lưng vào thành bể, tay nắm lấy cằm anh, nghiến răng nói:
“Không được ve vãn ai hết!”
Sở Hạo Diễm cười khẽ, lật người ép cô vào thành bể, bắt chước hành động vừa rồi của cô:
“Ghen à?”
Ánh mắt anh ánh lên sự thích thú. Mộc Tiểu Dĩnh tức giận đến mức muốn cắn anh một cái và đúng là cô đã làm thế. Cô cúi đầu, cắn lên yết hầu của anh.
Một cơn tê dại xen lẫn đau nhói truyền đến. Sở Hạo Diễm liền phát ra một tiếng “hừ” trầm thấp, giọng anh quyến rũ đến mức khiến tai cô như bị mê hoặc. Nghe thấy âm thanh ấy, Mộc Tiểu Dĩnh đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn anh rồi đẩy mạnh vào vai anh một cái.
Sau khi bơi thêm vài vòng, Mộc Tiểu Dĩnh cảm thấy mệt nên leo lên bờ, khoác khăn tắm và nằm nghỉ trên ghế dài. Trong khi đó, Sở Hạo Diễm vẫn ở dưới nước. Nhóm cô gái lúc nãy thấy cô rời đi, lại tiếp tục tiến đến gần anh để bắt chuyện.
Không lâu sau, Sở Hạo Diễm lên bờ, nhưng không thấy Mộc Tiểu Dĩnh đâu. Anh lập tức đi tìm khắp nơi, lòng nóng như lửa đốt. Đi một lúc, anh bất ngờ nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô từ một góc khuất:
“Thả tao ra, đồ khốn!”
Khi Sở Hạo Diễm chạy đến, anh nhìn thấy cảnh tượng khiến m.á.u mình sôi lên. Mộc Tiểu Dĩnh nằm trên mặt đất, hai tay bị còng, tóc rối tung, trên vai lộ ra vết hôn đỏ ửng. Xung quanh cô là bảy, tám gã đàn ông vạm vỡ.
Thấy anh, một trong số chúng gằn giọng:
“Nhìn cái gì? Cút đi, không thì ông cho mày tàn phế!”
Một tên trong đám đàn ông nhìn thấy Sở Hạo Diễm thì lập tức chỉ vào anh, còn Mộc Tiểu Dĩnh khi thấy anh xuất hiện, ánh mắt cô liền sáng lên, cầu cứu:
“Họ có vũ khí điện áp cao, nếu chạm vào sẽ bị mất hết sức lực.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-thu-linh-lanh-lung/chuong-39-su-co-o-ho-boi.html.]
Mộc Tiểu Dĩnh nói nhỏ để nhắc nhở anh. Cô tự trách bản thân mình đã quá bất cẩn. Sau khi rời khỏi phòng thay đồ, cô phát hiện có người bám theo, vừa quay đầu lại thì bị điện giật, dẫn đến tình cảnh như hiện tại.
Nghe lời vợ mình, Sở Hạo Diễm ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khí thế sát phạt bùng lên quanh anh, khiến không khí trở nên căng thẳng. Ánh mắt đầy sát ý của anh làm đám đàn ông không khỏi chột dạ.
Một tên trong số đó quyết định ra tay trước, nhưng Sở Hạo Diễm nhanh chóng né sang một bên. Một gã khác rút ra một thiết bị nhỏ cỡ bằng chiếc điện thoại, lập tức kích hoạt, tạo ra luồng điện mạnh mẽ.
Sở Hạo Diễm tránh được cú tấn công của tên đó và nhanh chóng đoạt lấy vũ khí. Với kỹ năng điêu luyện, anh sử dụng thiết bị giống cách bọn chúng làm, phát điện làm cả đám ngã xuống đất, không thể cử động.
Anh lần lượt lục soát từng người, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc chìa khóa còng tay. Sở Hạo Diễm liền mở khóa cho Mộc Tiểu Dĩnh.
Cô hoàn toàn kiệt sức, tay chân không thể nhấc lên nổi. Thấy vậy, Sở Hạo Diễm liền ôm chặt lấy cô, trong lòng không khỏi run sợ. Nếu anh không đến kịp, hậu quả sẽ tồi tệ đến mức nào? Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến anh phẫn nộ.
Không kiềm chế được, anh quay lại đá mạnh vào một tên trong đám đàn ông. Nhưng khi định bế Mộc Tiểu Dĩnh rời đi, cô yếu ớt lên tiếng:
“Chồng ơi, đừng đi. Vũ khí điện này có liên quan đến tổ chức RWM.”
Lời nói của cô khiến Sở Hạo Diễm khựng lại. Anh xoay người, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí nhìn chằm chằm vào đám đàn ông.
“Thứ này từ đâu ra?”
Giọng nói lạnh băng không chứa chút cảm xúc nào, nhưng sự đáng sợ trong ánh mắt anh khiến người ta không khỏi rùng mình.
Đám đàn ông nằm trên đất, sợ hãi nhưng không ai dám nói. Sở Hạo Diễm không kiên nhẫn, lập tức giẫm mạnh lên ngón tay của một tên. Tiếng hét đau đớn vang lên:
“Tôi nói! Tôi nói! Làm ơn bỏ chân ra, tôi sẽ nói mà!”
Sở Hạo Diễm nhấc chân lên, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn khiến tên đó không dám giấu giếm điều gì. Dưới áp lực của anh, hắn run rẩy khai:
“Thứ này… là do một người trong tổ chức RWM đưa cho tôi. Hắn bảo đây là sản phẩm mới của họ. Thiết bị này có thể phóng điện khiến người bị giật mất sức, tay chân không còn lực nhưng ý thức vẫn tỉnh táo.”
Một tên khác sợ bị liên lụy cũng vội vàng nói thêm:
“Hắn giao thiết bị cho chúng tôi, bảo thử nghiệm xem hiệu quả ra sao. Anh em chúng tôi lâu rồi không được động vào phụ nữ, thế là…”
Nghe đến đây, Sở Hạo Diễm liền cau mày, liếc mắt lạnh lẽo nhìn cả đám đàn ông, rồi bế Mộc Tiểu Dĩnh rời đi. Trước khi rời khỏi, anh đã gọi cảnh sát, yêu cầu họ đến bắt nhóm người này.
Anh còn đặc biệt dặn dò cảnh sát:
“Đám này có liên quan đến tổ chức RWM ở nước ngoài. Nhất định phải canh giữ cẩn thận, không được để bất kỳ ai bảo lãnh chúng.”