Vợ yêu của thủ lĩnh lạnh lùng - Chương 37: Tâm Động
Cập nhật lúc: 2025-02-05 11:34:26
Lượt xem: 7
Quần áo của Sở Y Y và Tiêu Tĩnh Dương đều đã ướt sũng sau khi chơi đùa, ban đầu còn khoác khăn tắm nên không thấy rõ, nhưng khi khăn tắm được gỡ ra, vóc dáng quyến rũ của Sở Y Y hiện rõ mồn một trước mặt Tiêu Tĩnh Dương.
Tiêu Tĩnh Dương lập tức quay đầu, lặng lẽ khoác lại khăn tắm cho cô. May mà gần đó có vài cửa hàng bán đồ đôi. Cậu nhanh chóng mua hai bộ đồ đôi, đưa cho Sở Y Y một bộ và bảo cô thay.
Trong khi đó, quần áo ướt dính sát vào người Tiêu Tĩnh Dương, để lộ cơ bụng săn chắc và đường nét cơ thể quyến rũ. Ánh mắt của Sở Y Y không thể rời khỏi cậu. Đến khi nhận ra, khuôn mặt cô bỗng đỏ bừng, vội vàng cầm lấy quần áo từ tay cậu ta rồi chạy vào phòng thay đồ.
Khi cả hai bước ra với bộ đồ đôi mới, Tiêu Tĩnh Dương lúng túng đến mức nói năng lắp bắp, sợ rằng Sở Y Y sẽ hiểu lầm.
“Tôi… tôi không có ý… Chỉ là… đây là…”
Sở Y Y đỏ mặt ngắt lời cậu, cố gắng che giấu đi sự ngại ngùng.
“Được rồi, tôi biết mà! Ở đây chỉ có kiểu quần áo này thôi, đi chơi tiếp thôi nào!”
Gần khu vui chơi là bờ biển Hoàng Kim và Sở Y Y cũng đang rất muốn ra biển. Cô gọi điện cho Mộc Tiểu Dĩnh báo kế hoạch của mình rồi sau đó kéo Tiêu Tĩnh Dương đi.
Lúc này, Mộc Tiểu Dĩnh và Sở Hạo Diễm đang thử thách bản lĩnh trong nhà ma. Đột nhiên nghe điện thoại của Sở Y Y, Mộc Tiểu Dĩnh giật b.ắ.n mình. Nghe nói họ định ra biển, cô quyết định lát nữa sẽ kéo Sở Hạo Diễm đi cùng.
Đang mải nghịch điện thoại, Mộc Tiểu Dĩnh không để ý xung quanh. Một “con ma” bất ngờ nhảy ra, khiến cô giật mình và theo phản xạ, cô tung một cú đ.ấ.m thẳng vào mặt đối phương.
Ngay lập tức, chiếc mặt nạ của “con ma” bị giật ra, để lộ khuôn mặt với một vết bầm to tướng quanh mắt, trông chẳng khác gì một con gấu trúc.
Sở Hạo Diễm nhìn hành động của vợ mà không khỏi sửng sốt. Với phản ứng nhanh nhạy như vậy, anh nghĩ có lẽ mình chẳng cần phải ra tay bảo vệ cô nữa – cô hoàn toàn có thể tự xử lý được mọi tình huống nguy hiểm.
“Xin lỗi nhé!”
Mộc Tiểu Dĩnh ái ngại xin lỗi, may mà đối phương cũng không trách cô. Tuy vậy, cô vẫn đưa tiền thuốc men và số điện thoại của Sở Hạo Diễm để họ có thể liên lạc nếu cần.
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của vợ, Sở Hạo Diễm liền mỉm cười, nhưng không nói gì cả. Những “con ma” khác chứng kiến cảnh đó thì lập tức tránh đường, tưởng rằng đây là ông chủ đến kiểm tra. Cứ thế, chuyến đi trong nhà ma của hai người kết thúc một cách bất ngờ.
Sở Y Y và Tiêu Tĩnh Dương ra đến bãi biển. Những con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, để lại những vỏ sò, có chiếc hoàn hảo, có chiếc thì sứt mẻ.
Sở Y Y cởi giày cao gót, ném sang một bên, đôi chân trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên cát mềm mịn, cảm giác như bước trên những đám mây. Cô chỉ tiếc rằng trên bãi cát vẫn còn vài mẩu rác vương vãi, nếu không thì khung cảnh đã vô cùng hoàn hảo.
Giống như lần đầu tiên nhìn thấy biển, Sở Y Y chạy nhảy, nghịch sóng và té nước với vẻ mặt đầy hào hứng.
Tiêu Tĩnh Dương vui vẻ thuê một chiếc máy quay, hóa thân thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chăm chú chụp lại những khoảnh khắc đẹp nhất của cô.
Mỗi góc chụp của cậu đều rất hoàn hảo, khiến từng tấm ảnh của Sở Y Y như được chụp bởi một nghệ sĩ thực thụ.
Những bức ảnh mà Tiêu Tĩnh Dương chụp cho Sở Y Y giống như ảnh chụp tạp chí, đẹp đến mức khó tin. Nhìn thấy cậu đã chụp xong, Sở Y Y hào hứng như một chú thỏ nhỏ, chạy tới đòi xem ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-thu-linh-lanh-lung/chuong-37-tam-dong.html.]
“Không cho xem, chờ rửa ảnh xong rồi hẵng xem.”
Tiêu Tĩnh Dương giơ máy quay cao lên. Với chiều cao 1m68 của cô, không thể nào với tới được cậu cao 1m79. Cô nhảy lên hết lần này đến lần khác với hi vọng là có thể lấy được chiếc máy quay đó mà không hề biết người đã vô tình chạm vào cậu và cả hai đều không nhận ra khoảng cách giữa họ bây giờ đã gần đến thế nào.
Đột nhiên, Sở Y Y dẫm phải một thứ gì đó, cảm giác đau nhói lan tỏa từ lòng bàn chân. Cô loạng choạng, sắp ngã xuống. Tiêu Tĩnh Dương nhanh chóng đỡ lấy cô và cô lập tức ngã vào vòng tay của anh ta.
Thấy lòng bàn chân của cô bị một mảnh kính lớn đ.â.m vào, m.á.u chảy đỏ cả cát, Tiêu Tĩnh Dương lập tức cảm thấy tự trách bản thân. Nếu không vì cậu đùa nghịch, có lẽ Sở Y Y đã không bị thương. Nhìn vết thương sâu thế này, cậu lo rằng cô sẽ khó hồi phục trong thời gian ngắn.
Sở Y Y nhìn thấy gương mặt tối sầm của Tiêu Tĩnh Dương thì có chút sợ hãi. Khí thế của cậu lúc này thật đáng sợ, khiến không ít người đi ngang phải tránh xa.
Tiêu Tĩnh Dương bế cô lên kiểu công chúa, đưa đến một cửa hàng bán đặc sản gần đó. Dù cửa hàng không có sẵn thuốc y tế, cậu vẫn mượn được một số dụng cụ cần thiết từ chủ tiệm để xử lý vết thương cho cô.
“Đau thì cứ hét lên.”
Tiêu Tĩnh Dương nhẹ nhàng rút mảnh kính ra, rửa sạch vết thương bằng nước, sát trùng bằng cồn và bôi thuốc trước khi băng bó cẩn thận bằng băng gạc.
Khi ngẩng đầu lên, cậu thấy Sở Y Y đang cắn môi, ánh mắt long lanh như sắp khóc nhưng vẫn cố kìm nén, trông như một chú thỏ nhỏ đáng thương. Chính hình ảnh ấy đã chạm vào trái tim cậu. Nhiều năm sau, Tiêu Tĩnh Dương vẫn nhớ rằng chính vẻ kiên cường của cô ngày hôm đó đã khiến cậu rung động.
“Đau quá!”
Sở Y Y khẽ than thở, giọng điệu như đang làm nũng, đôi mắt ướt át nhìn cậu. Trái tim Tiêu Tĩnh Dương như bị làm mềm đi trong khoảnh khắc đó.
“Ngoan, lát nữa sẽ hết đau thôi. Còn muốn đi đâu nữa không? Tôi cõng cô.”
Giọng cậu dịu dàng một cách vô thức, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô trước khi cúi xuống chuẩn bị cõng.
“Tôi đói rồi!”
Đúng lúc đó, bụng của Sở Y Y phát ra tiếng kêu. Dù đã qua buổi trưa, nhưng vẫn còn nhiều nơi bán đồ ăn vặt trông vô cùng hấp dẫn.
“Lên đi, tôi đưa cô đi ăn món ngon.”
Tiêu Tĩnh Dương quay lưng lại để cô trèo lên, đeo máy quay quanh cổ và cầm đôi giày cao gót của cô trên tay. Sau đó, cậu cõng cô rời đi.
Dưới cái nắng gay gắt, mặt trời như muốn thiêu đốt tất cả. Tiêu Tĩnh Dương ghé vào một cửa hàng mua kem chống nắng và ô che nắng cho Sở Y Y.
Hành động ấy khiến bà chủ cửa hàng không ngừng khen ngợi Sở Y Y, bảo rằng cô thật may mắn và hạnh phúc khi có một người bạn trai tốt như vậy. Khuôn mặt Sở Y Y bất giác đỏ bừng lên vì lời khen của bà chủ, nhưng cô không có cơ hội để giải thích.
Tiêu Tĩnh Dương cũng chẳng định giải thích. Nhưng cả hai đều không biết rằng, trong khoảnh khắc đó, trái tim của họ đều đập loạn nhịp. Tựa như một hạt giống vừa được gieo vào và đã bắt đầu nảy mầm trong lòng họ.