Vợ yêu của thủ lĩnh lạnh lùng - Chương 27: Mộc Tiêu Vũ
Cập nhật lúc: 2025-02-05 11:31:21
Lượt xem: 11
"Bị thủ lĩnh mới nổi của tổ chức khủng bố RWM, người duy nhất có thể đối đầu với cô ta, đ.â.m sau lưng mà chết. Cũng tại cô ta lười biếng. Nếu chịu siêng năng một chút, có lẽ đã không c.h.ế.t trong tay Nghiêm Thiệu Phong."
Mộc Tiểu Dĩnh kể lại, giọng đầy cảm xúc nửa đùa nửa thật. Nếu hôm đó cô không gọi Nghiêm Thiệu Phong mang nước, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Mặc dù cơ thể đã c.h.ế.t nhưng linh hồn cô thì vẫn còn. Điều này đặt cô vào thế chủ động hơn: RWM ở nơi sáng, còn cô trong bóng tối.
"Tại sao em biết những chuyện này?"
Sở Hạo Diễm nghi ngờ, bởi những gì Mộc Tiểu Dĩnh nói đều quá chi tiết, vượt xa những thông tin mà dữ liệu thông thường có thể thu thập được. Ngay cả những tình huống tối tăm nhất cũng không phải là thứ dễ dàng nắm bắt.
Mộc Tiểu Dĩnh không trả lời anh. Thay vào đó, cô ném cho anh một câu hỏi mới:
"Nếu Medusa chưa chết, và cô ấy đứng ngay trước mặt anh, anh sẽ g.i.ế.c cô ấy chứ? Anh phải trả lời câu hỏi này."
Sự nghiêm túc trên gương mặt Mộc Tiểu Dĩnh khiến Sở Hạo Diễm nhớ lại những điều cô từng nói ở khách sạn Phượng Lân lần trước: Không thể giải thích bằng khoa học, liên quan đến tính mạng cô ấy.
Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu anh: Nếu Mộc Tiểu Dĩnh chính là Medusa thì sao?
Nếu cô ấy thực sự là Medusa, mọi thứ đều hợp lý. Kỹ năng hacker siêu phàm, cách chế tạo virus và sự giống nhau đến kỳ lạ trong phong cách hành xử. Rồi cả những chi tiết về cặp anh em song sinh Lý Cường – Lý Dũng trong RWM, khả năng lái xe tuyệt đỉnh, trí nhớ siêu phàm của cô.
Ngay cả tên thật của cô – Mộc Tiêu Vũ và tên hiện tại – Mộc Tiểu Dĩnh, nghe cũng rất giống nhau.
"Đó là em, anh sẽ không giết."
Chỉ bảy chữ đơn giản, nhưng chúng như dòng nước ấm chảy vào trái tim Mộc Tiểu Dĩnh. Với trí thông minh của Sở Hạo Diễm, không thể nào anh không đoán được. Cô đã để lộ quá nhiều manh mối.
Cô nhào vào người anh, ôm chặt lấy anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh.
"Chồng ơi, tên thật của em đúng là Mộc Tiêu Vũ. Mẹ em mang họ Mộc, bà ấy đã c.h.ế.t để cứu em. Vì thế, em luôn kiên quyết sử dụng tên Trung Quốc của mình."
Mộc Tiểu Dĩnh giải thích, cô muốn Sở Hạo Diễm hiểu rằng trên đời thực sự có một người tên là Mộc Tiêu Vũ.
"Vậy cha em…"
Sở Hạo Diễm ngập ngừng. Anh không chắc mình có nên hỏi không, bởi nếu cha cô còn sống, sao có thể để cô gái nhỏ này ở lại cái hang sói như RWM lâu đến thế?
"Em và cha đã trở mặt. Trước đây, em như một người không có tuyến lệ. Khi mẹ c.h.ế.t trước mặt em, dù muốn khóc, em cũng không rơi nổi một giọt nước mắt. Ngay cả khi đau đớn trong các buổi huấn luyện, em cũng không rơi lấy một giọt nước."
Đôi mắt Mộc Tiểu Dĩnh bắt đầu ngấn lệ. Sở Hạo Diễm lặng lẽ lắng nghe, vòng tay ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về.
"Em muốn trả thù cho mẹ, nên em ở lại RWM. Ngay cả cha cũng bị em lừa. Ông nghĩ rằng em thật sự đã nhận giặc làm cha. Nhưng không, em chỉ muốn ẩn mình trong RWM để giúp ông."
Nước mắt cô tuôn rơi, đây là bí mật cô giấu trong lòng nhiều năm. Hôm nay cuối cùng cũng nói ra được, những ấm ức và đau khổ dồn nén lâu nay như được giải tỏa.
Sở Hạo Diễm đau lòng tột độ, nhưng không biết phải an ủi cô thế nào. Bình thường, cô luôn cười đùa, nhưng ai có thể biết được cô đã phải trải qua những gì?
Cô vẫn chỉ là một cô gái trẻ mới lớn. Ở tuổi này, người khác mới bắt đầu bước vào xã hội, còn cô đã sớm đối mặt với những điều tàn nhẫn nhất, với bóng tối sâu thẳm của thế giới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-thu-linh-lanh-lung/chuong-27-moc-tieu-vu.html.]
Mộc Tiểu Dĩnh khóc đến mệt lả trong vòng tay Sở Hạo Diễm rồi ngủ thiếp đi. Anh nhẹ nhàng bế cô về phòng, nhưng cô lại bám chặt lấy vạt áo anh, nhất quyết không buông tay.
Không còn cách nào khác, Sở Hạo Diễm đành nằm xuống bên cạnh cô. Nhìn cô ngủ không yên, anh khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Bất ngờ, Mộc Tiểu Dĩnh giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mở to, ánh lên vẻ kinh hãi. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô có ánh mắt hoảng sợ đến vậy.
Anh lập tức kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô để an ủi. Một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn ngồi đờ đẫn như một chú thỏ nhỏ vừa trải qua nỗi sợ hãi lớn.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô, trái tim Sở Hạo Diễm thắt lại. Khi còn là Mộc Tiêu Vũ, cô đã bao lần giật mình tỉnh giấc từ những cơn ác mộng? Khi đó, không có anh ở bên, cô đã vượt qua những đêm dài đáng sợ như thế nào?
Sở Hạo Diễm siết chặt vòng tay, ôm cô sát hơn. Mộc Tiểu Dĩnh cũng vòng tay ôm lấy eo anh, giọng cô nghẹn ngào:
"Chồng ơi, em mơ thấy mẹ."
Nói xong, cô dụi đầu vào lồng n.g.ự.c anh, hoàn toàn không nhận ra mình vừa chạm vào một nơi nhạy cảm. Cơ thể Sở Hạo Diễm nóng bừng lên, nhưng anh cố giữ bình tĩnh, hít sâu vài hơi, rồi vỗ nhẹ lưng cô:
"Ngủ đi. Có anh ở đây."
Mộc Tiểu Dĩnh ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt đầy tin tưởng, như để xác nhận rằng anh sẽ luôn bên cô. Sau đó, cô an tâm nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Sở Hạo Diễm tiếp tục vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành cô như một đứa trẻ. Khi chắc chắn cô đã ngủ say, anh cẩn thận gỡ tay cô ra, đứng dậy rời khỏi giường và đi vào phòng tắm.
Ra khỏi phòng tắm, thấy cô vẫn ngủ ngon, anh lấy một cuốn sách từ thư phòng, ngồi bên cạnh cô và bắt đầu đọc. Thời gian trôi qua, Mộc Tiểu Dĩnh vẫn ngủ, trong khi bụng anh bắt đầu phát ra những tiếng "biểu tình".
Nhìn đồng hồ, đã 5 giờ chiều. Sở Hạo Diễm đứng dậy đi xuống bếp chuẩn bị bữa tối. Nhưng khi vừa rời khỏi phòng, anh nghe thấy tiếng Mộc Tiểu Dĩnh rên khẽ trong giấc mơ.
Anh lập tức quay lại, ngồi xuống bên cô, nhẹ nhàng vỗ lưng và hôn lên trán cô. Thấy cô cau mày, anh dùng tay xoa nhẹ vùng giữa chân mày, giúp cô thư giãn. Một lát sau, cô dần bình tĩnh, nét mặt cũng thả lỏng hơn.
Đợi cô ổn định hoàn toàn, Sở Hạo Diễm mới rời đi để làm bữa tối.
Một lát sau, Mộc Tiểu Dĩnh tỉnh dậy. Cô nhìn lên trần nhà với ánh mắt ngơ ngác, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Sở Hạo Diễm bưng đồ ăn vào, thấy cô ngồi ngơ ngác trên giường, anh liền bế cô xuống nhà bếp.
Mộc Tiểu Dĩnh vẫn còn đang mơ màng, để mặc anh bế mình đến bàn ăn. Khi mùi thơm của món ăn lan tỏa, cô mới dần lấy lại tinh thần. Nhìn bàn ăn với ba món mặn và một món canh, cô bất ngờ reo lên:
"Chồng ơi, tất cả là do anh làm sao?"
"Ừ."
Cô cầm đũa, gắp một ít rau xào và cho vào miệng. Cô nhai chậm rãi, vẻ mặt đầy hài lòng. Hương vị ngon lành khiến cô suýt khóc vì cảm động.
"Ngon quá, ngon đến mức muốn khóc!" – Cô nghĩ thầm.
Nhưng khi gắp một miếng thịt, cô nhận ra món này chỉ ở mức "chấp nhận được". Mộc Tiểu Dĩnh đã quen với tay nghề nấu nướng của mình, nên khẩu vị cũng trở nên khắt khe hơn.
Mỗi món cô đều thử một chút và nhận xét chung là: ngoài món rau xào, các món còn lại đều chỉ ở mức tạm ổn. Thật không giống như từ một người làm ra.