Vợ yêu của thủ lĩnh lạnh lùng - Chương 25: Giúp đỡ Dung Tố Tố (Phần 2)
Cập nhật lúc: 2025-02-05 11:30:47
Lượt xem: 6
"Cậu chỉ cần giúp tớ tìm một công việc mới là được! Ân tình quá lớn tớ không trả nổi đâu."
Lời nói của Dung Tố Tố khiến Bách Lý Dục có chút thiện cảm. Một cô gái mạnh mẽ, chỉ muốn nhận những gì thuộc về mình, không tham lam, không mộng tưởng xa vời – đúng là người có phẩm chất tốt.
"Trả không nổi thì dùng chính bản thân mình trả."
Bách Lý Dục bỗng nổi hứng muốn trêu chọc Dung Tố Tố. Anh đi ra ngoài lấy một cuốn sổ ghi chép.
"Mẹ cô tên gì, bao nhiêu tuổi, số phòng, số giường và tầng mấy?"
Dung Tố Tố còn chưa kịp phản ứng lại câu nói đùa của anh thì đã phải trả lời hàng loạt câu hỏi. Sau khi ghi chép cẩn thận, Bách Lý Dục lấy hồ sơ bệnh án của mẹ cô ra xem xét.
"Tiểu Tố, cậu ngồi đây chờ tớ nhé. Tớ xuống mang cháo cho chồng tớ. Đợi lát nữa tớ quay lại sẽ cùng cậu. Bách Lý Dục, phần cháo của cậu tôi để trong nồi, tự múc và rửa nồi đấy."
Mộc Tiểu Dĩnh mang bát cháo trứng bách thảo thịt bằm đi tìm Sở Hạo Diễm. Không hiểu sao, cô càng nhìn hai người này càng thấy họ hợp nhau đến kỳ lạ.
Dung Tố Tố ngồi trên sofa trong văn phòng, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Bách Lý Dục. Trái tim cô bỗng rung động, vì đàn ông khi nghiêm túc quả thật vô cùng quyến rũ. Mà người như Bách Lý Dục, không chỉ đẹp trai, khi tập trung lại càng toát lên sức hút mãnh liệt.
Sau nửa tiếng, Bách Lý Dục đóng cuốn bệnh án lại.
"Bệnh của mẹ cô đã kéo dài quá lâu. Nếu phẫu thuật, tỷ lệ thành công chưa đến 30%. Nếu không làm phẫu thuật, bà ấy sẽ không qua nổi cuối năm nay. Cô tự cân nhắc."
Bách Lý Dục dựa lưng vào ghế, xoay cây bút trên tay. Sau một thoáng suy nghĩ, anh quyết định không miễn toàn bộ viện phí. Với những cô gái có lòng tự trọng cao như Dung Tố Tố, cách giúp đỡ quá phô trương có thể khiến cô ấy tự ti.
"Nếu cô muốn mẹ mình làm phẫu thuật, tôi sẽ đích thân thực hiện. Phí phẫu thuật miễn toàn bộ, xem như lời xin lỗi của tôi. Còn tiền viện phí và thuốc men, tôi sẽ chỉ tính theo giá gốc. Cứ coi như chúng ta làm bạn."
Nói xong, Bách Lý Dục ném cây bút xuống bàn, hai tay đan vào nhau, đặt dưới cằm, chăm chú nhìn cô.
"Vậy thì cảm ơn anh!"
Dung Tố Tố hài lòng với cách làm này. Điều đó không khiến cô cảm thấy phải gánh một ân tình quá lớn. Ân tình với Mộc Tiểu Dĩnh thì cô có thể nhận, bởi họ đã là bạn thân từ thời đi học.
Nhưng với Bách Lý Dục – một người cô không quen biết, nếu gánh một món nợ ân tình quá lớn, chắc chắn cô không thể trả nổi.
"Đi thôi. Để tôi dẫn cô đi tìm chị dâu."
Bách Lý Dục không mặc áo blouse nữa mà chỉ mặc bộ vest may thủ công chỉnh tề rồi rời khỏi văn phòng. Anh còn nhiệm vụ mà đại ca giao phó.
Với vóc dáng cao ráo, bộ vest làm tôn lên sự thanh lịch, quý phái, phong thái lịch lãm của anh càngtrở nên rõ nét.
Khi Bách Lý Dục dẫn Dung Tố Tố đến phòng bệnh, Mộc Tiểu Dĩnh đang gọt táo cho Sở Hạo Diễm. Anh để cô lại và rời đi luôn. Dung Tố Tố nhìn hai người trong phòng thì có phần ngượng ngùng.
"Tớ... có làm phiền hai người không?"
Dung Tố Tố ngượng ngập hỏi. Mộc Tiểu Dĩnh bước tới, nhét cả quả táo đã gọt xong vào miệng cô để ngăn không cho cô nói tiếp.
"Không phiền gì cả. Quả táo này vừa gọt xong, cậu phải ăn hết. Dám không ăn, xem tớ có xử cậu không!"
Mộc Tiểu Dĩnh giơ nắm tay lên, tỏ vẻ đe dọa. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dung Tố Tố, Mộc Tiểu Dĩnh có chút khó chịu.
Cô chưa từng trải qua cảm giác không có tiền, vì những kỹ năng của cô đủ để giúp cô sống tốt. Nhưng nhìn bạn mình như vậy, cô hiểu cuộc sống có thể khắc nghiệt đến mức nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-thu-linh-lanh-lung/chuong-25-giup-do-dung-to-to-phan-2.html.]
Dung Tố Tố còn rất trẻ, nhưng đã phải gánh vác chi phí chữa trị cho mẹ. Ngay cả quần áo cũng giặt đến bạc màu rồi vẫn mặc, gương mặt vàng vọt rõ ràng là do thiếu chất dinh dưỡng.
Sở Hạo Diễm có chút không vui. Quả táo đó vốn là của anh, nhưng với gương mặt lạnh như tiền, anh lại vô tình khiến Dung Tố Tố sợ hãi.
"Cậu đừng để ý đến anh ấy. Gương mặt của anh ấy từ trước đến giờ không có nhiều biểu cảm đâu. Tớ chưa từng thấy anh ấy cười bao giờ."
Mộc Tiểu Dĩnh giải thích khi thấy Dung Tố Tố bị vẻ mặt của Sở Hạo Diễm làm cho hoảng hốt.
"Tố Tố, nếu cậu có cơ hội ứng tuyển vị trí nhà thiết kế nội thất, không phải trợ lý, mà là làm trực tiếp, cậu có dám thử không?"
Dung Tố Tố ngồi trên ghế sofa, nhìn Mộc Tiểu Dĩnh, thoáng chốc cô sững sờ trước câu hỏi. Sau một hồi suy nghĩ, cô trả lời:
"Thôi đi. Tớ không có kinh nghiệm, vào đó cũng bị trả về thôi. Chỉ tổ mừng hụt."
Mộc Tiểu Dĩnh gật đầu, cảm thấy cũng đúng. Đúng lúc Triển Thiếu Kiệt đang cần tuyển nhà thiết kế nội thất, cô định nhờ anh đánh giá năng lực của Dung Tố Tố. Nếu cô ấy vượt qua, anh có thể hướng dẫn thêm kinh nghiệm. Nếu không, ít nhất cô ấy cũng biết mình còn đang thiếu sót ở đâu.
Sở Hạo Diễm không hề biết cô vợ nhỏ của mình tính toán rất nhanh, thậm chí còn kéo cả bạn anh vào kế hoạch. Nhưng những ai từng giúp đỡ Mộc Tiểu Dĩnh đều không bao giờ hối hận, bởi sự đáp trả của cô luôn là những món quà bất ngờ mà họ không bao giờ nghĩ tới.
Bách Lý Dục tuy bị "lỗ" trên danh nghĩa, nhưng thực tế thì anh đang "lãi to".
Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Dung Tố Tố, Mộc Tiểu Dĩnh quyết định không giữ cô lại lâu, khuyên cô nên về nghỉ ngơi thật tốt.
"Tố Tố, cậu về nhà nghỉ ngơi thư giãn ba ngày. Sau ba ngày, tớ sẽ gọi cho cậu. Nếu cậu vượt qua bài đánh giá của một công ty, công việc của cậu sẽ được giải quyết."
Nghe thấy có công việc, Dung Tố Tố lập tức nhào tới ôm chầm lấy Mộc Tiểu Dĩnh. Nhưng khi bị ánh mắt nghiêm khắc của Sở Hạo Diễm nhìn tới, cô lập tức buông tay, ngượng ngùng cười.
"Tiểu Dĩnh, cảm ơn cậu đã giúp tớ nhiều như vậy."
Khi rời đi, đôi mắt Dung Tố Tố đỏ hoe, rõ ràng cô đang rất cảm động trước sự giúp đỡ của Mộc Tiểu Dĩnh.
Nhưng Sở Hạo Diễm thì lại không vui. Kỳ nghỉ của anh vốn đã ít, giờ đây khi cuối cùng có thời gian ở bên vợ, cô lại bận rộn giúp người khác, không có thời gian dành cho anh.
Mộc Tiểu Dĩnh gọi anh mấy lần mà anh giả vờ không nghe thấy.
Thấy thái độ trẻ con của anh khiến cô mỉm cười nghịch ngợm, tiến lại gần và thổi nhẹ vào tai anh. Một cảm giác kỳ lạ lan khắp cơ thể Sở Hạo Diễm, khiến anh cảm thấy toàn thân nóng lên. Anh quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô, nhưng chỉ nhận được nụ cười đắc ý, như muốn nói: "Anh làm được gì nào?"
"Anh muốn xuất viện!"
Kể từ khi vợ phát hiện ra tai anh cực kỳ nhạy cảm, cô thường xuyên trêu chọc anh. Nếu không phải khả năng tự kiềm chế và nhẫn nhịn của anh tốt, chắc chắn "tiểu đệ" của anh đã không chịu ngồi yên mà "chào cờ".
Ở bệnh viện thì không tiện, nhưng về nhà thì chắc chắn sẽ khác.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Mộc Tiểu Dĩnh, sức khỏe của anh hồi phục rất tốt. Bây giờ xuất viện cũng không có vấn đề gì.
Mộc Tiểu Dĩnh chỉ đơn thuần nghĩ rằng anh không thích ở bệnh viện, và quả thật cô không sai. Anh vốn không ưa việc nằm viện.
Chiều hôm đó, cô làm thủ tục xuất viện cho anh, sau đó hai người trở về nhà.
Vừa về đến nơi, Sở Hạo Diễm không chịu nổi mùi thuốc sát trùng trên người, lập tức đi thẳng vào phòng tắm để tắm rửa.