Vợ yêu của thủ lĩnh lạnh lùng - Chương 2: Làm hài lòng sugar daddy
Cập nhật lúc: 2025-02-05 11:21:28
Lượt xem: 11
Sau khi ăn mì xong, hai người đến siêu thị.
Mộc Tiểu Dĩnh đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ thẳng đến khu vực rau củ.
Nhìn những kệ đầy ắp rau xanh, cô cảm thấy hoa mắt.
Cho đến khi Sở Hạo Diễm bước đến bên cạnh, cô đắn đo hỏi:
“Sở Hạo Diễm này, mình nên mua những loại rau nào để ăn đây?”
“Tuỳ em thôi.”
Sở Hạo Diễm lạnh lùng thốt ra hai chữ, rồi cứ đứng sau lưng cô như một vệ sĩ theo sát từng bước.
Mộc Tiểu Dĩnh quay lại nhìn anh, cảm thấy hơi khó chịu.
Sao cái ông này lạnh lùng thế? Ngay cả việc quan tâm người khác cũng thật hờ hững.
Thôi, dù sao đi nữa, anh cũng là daddy của cô mà.
Đã là daddy của mình thì mình phải làm người ta hài lòng thôi, mua đồ ăn cũng nên mua thứ anh thích ăn.
Nghĩ như vậy, cô bắt đầu nhặt từng món rau lên hỏi anh.
“Sở Hạo Diễm ơi, anh thích ăn loại rau này không?”
“Sở Hạo Diễm này, còn loại kia thì sao, anh có thích không?”
Đáng tiếc, anh không trả lời cô bất cứ câu nào.
Mộc Tiểu Dĩnh chỉ có thể dựa vào những biểu cảm nhỏ nhặt trên mặt anh để đoán sở thích của anh.
Sau khi mua đủ thực phẩm cho ba ngày, cô lập tức chuyển hướng đến khu vực đồ ăn vặt.
Đến kệ khoai tây chiên, cô nhặt bốn, năm gói bỏ vào xe đẩy.
Sở Hạo Diễm khẽ nhíu mày, anh không nói gì mà nhanh chóng lấy toàn bộ số khoai tây chiên ra khỏi xe và đặt lại lên kệ.
Lúc này, Mộc Tiểu Dĩnh giận thật sự.
Cô đã cố gắng làm vừa lòng anh mà ngay cả việc ăn một gói khoai tây chiên mà anh cũng không cho.
Bực tức, cô chuyển đến kệ sô-cô-la, lấy vài thanh bỏ vào xe đẩy.
Sở Hạo Diễm vẫn bình thản đặt chúng trở lại kệ.
Mộc Tiểu Dĩnh lườm lườm, cô lại đi đến khu vực bánh ngọt và định lấy một chiếc bánh.
Nhưng Sở Hạo Diễm chặn tay cô lại, quyết không cho cô lấy.
Điều này khiến cơn giận của Mộc Tiểu Dĩnh bốc lên đỉnh đầu.
Cô trừng mắt, chu môi, dùng ánh mắt đầy giận dữ để trách móc anh.
Nhìn gương mặt không chút biểu cảm của anh, cô càng tức giận hơn.
“Sao anh keo kiệt thế? Có mấy món ăn vặt thôi mà, cái này không cho, cái kia cũng không cho em mua!”
Nói xong, cô quay đầu bỏ đi không thèm nhìn lại.
Cảm nhận được cơn giận của cô vợ nhỏ, Sở Hạo Diễm nhận ra mình hơi quá đáng.
Dù anh chỉ muốn tốt cho sức khỏe của cô, nhưng việc bắt cô đột ngột bỏ hoàn toàn đồ ăn vặt quả thật không dễ dàng.
Sở Hạo Diễm tự động đến khu vực sô-cô-la và khoai tây chiên, chọn mỗi loại hai gói rồi đặt vào xe đẩy.
Sau đó, anh đẩy xe đi thanh toán.
Khi ra đến bãi đỗ xe, nhìn cô vợ nhỏ đang ngồi ở ghế phụ, mặt vẫn giận dỗi, anh không giải thích gì.
Thay vào đó, anh lái xe đưa cô đến tiệm bánh ngọt nổi tiếng nhất thành phố M.
Khi xe dừng lại, Mộc Tiểu Dĩnh không thèm bước xuống xe.
Sở Hạo Diễm đành tháo dây an toàn của cô, bế cô xuống, rồi nắm tay cô dẫn vào tiệm bánh ngọt Y Tích Duyên.
Ban đầu, Mộc Tiểu Dĩnh vẫn còn giận, nhưng ánh mắt cô nhanh chóng bị thu hút bởi những chiếc bánh đẹp mắt và thơm ngọt kia.
Khi Sở Hạo Diễm buông tay, cô lập tức chạy về phía quầy bánh.
Cô không để ý rằng các nhân viên trong tiệm đều nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Thưa cậu cả, cậu đến kiểm tra doanh thu của cửa hàng sao?”
Một người phụ nữ trung niên mặc vest đen bước đến gần Sở Hạo Diễm, người đó khẽ hỏi.
Sở Hạo Diễm lắc đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào Mộc Tiểu Dĩnh.
Khi ánh mắt cô dừng lại trên một chiếc bánh hình gấu Pooh, Sở Hạo Diễm bước tới, ra hiệu cho nhân viên gói chiếc bánh lại.
Mộc Tiểu Dĩnh vẫn còn đang sững sờ trước con số trên tấm biển giá cạnh chiếc bánh.
Một chiếc bánh bé xíu thế này mà lại có giá đến một ngàn tệ.
Có c.h.é.m giá thì cũng đừng phét lác như vậy chứu!
Dù trước đây cô từng nghe nói về những món đồ xa xỉ, nhưng bản thân cô chưa bao giờ thực sự tiếp xúc với chúng.
Tiền cô kiếm được chủ yếu để bảo dưỡng vũ khí và quyên góp, số còn lại chỉ đủ chi tiêu bình thường, chứ chẳng dư dả để mua đồ xa xỉ.
Tổ chức RWM khủng bố trong truyền thuyết kia dù nổi tiếng với những cuộc buôn lậu s.ú.n.g ống, những món vũ khí tối tân, cũng không tiêu xài xa hoa như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-thu-linh-lanh-lung/chuong-2-lam-hai-long-sugar-daddy.html.]
Khi nhân viên chuẩn bị lấy chiếc bánh theo ý Sở Hạo Diễm, Mộc Tiểu Dĩnh đã lập tức ngăn lại.
“Cái bánh này đắt quá! Cái miếng bé ti ti này còn không nhét vừa kẽ răng mà đòi đến một nghìn tệ.”
“Không đủ à?”
Sở Hạo Diễm bất ngờ hiểu lầm ý cô, bèn chỉ thêm hai miếng bánh khác mà cô từng nhìn qua.
Nhìn gương mặt đầy vẻ tiếc rẻ của Mộc Tiểu Dĩnh, Sở Hạo Diễm lại tiếp tục hiểu nhầm, giữ nguyên vẻ mặt lạnh băng mà không nói lời nào.
Khi thấy anh lại chỉ thêm hai miếng bánh nữa, Mộc Tiểu Dĩnh ngây người.
Ôi thiếu gia ơi, anh lắm tiền quá thể nhỉ!
Chỉ vì bị mắng là keo kiệt mà vung tay tiêu tiền không tiếc của sao?
Dường như người phụ nữ trung niên mặc vest đen kia cảm nhận được bầu không khí vi diệu giữa hai người.
Dù không rõ cô gái này có quan hệ gì với cậu cả nhưng bà ấy vẫn nhanh chóng bước đến trước mặt Mộc Tiểu Dĩnh để giải thích.
“Thưa cô, bánh ngọt của tiệm Y Tích Duyên chúng tôi đều được làm trong ngày và bán hết trong ngày, tuyệt đối không để qua đêm. Những nguyên liệu làm ra một chiếc bánh luôn là loại tốt nhất, đảm bảo sức khỏe và thân thiện với môi trường.”
Nghe lời giải thích, Mộc Tiểu Dĩnh hiểu rằng bánh ở đây đáng giá như vậy là vì chất lượng của nó.
Nhìn lại gương mặt không chút biểu cảm của Sở Hạo Diễm, cô nhẹ giọng nói, giọng đầy yếu ớt.
“Vậy... em chỉ cần một miếng là đủ rồi.”
Nghe giọng điệu có chút tủi thân của cô vợ nhỏ, Sở Hạo Diễm lập tức hiểu ra mình đã hiểu lầm cô vợ nhỏ của mình.
Anh vốn là người biết nhận lỗi kịp thời, nhưng lại không giỏi trong việc diễn đạt cảm xúc.
Khi nhân viên gói bánh xong và đưa cho Mộc Tiểu Dĩnh, Sở Hạo Diễm vươn tay nhận lấy, nắm tay cô và nói lạnh nhạt:
“Ghi vào sổ!”
Buổi tối, Mộc Tiểu Dĩnh phân vân không biết có nên ngủ chung phòng với Sở Hạo Diễm hay không.
Cuối cùng, cô ôm chăn bước đến phòng ngủ phụ.
Căn hộ của họ là loại ba phòng ngủ, hai phòng khách.
Một phòng được dùng làm phòng làm việc của Sở Hạo Diễm, còn lại là phòng chính và phòng phụ.
Lúc này là đầu xuân, cái lạnh mùa đông vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Mộc Tiểu Dĩnh sợ lạnh, nên trước khi ngủ luôn bật máy sưởi trong phòng.
Nhưng không ngờ, máy sưởi trong phòng phụ lại bị hỏng.
Không còn cách nào khác, cô đành ôm chăn đến gõ cửa phòng chính.
Cánh cửa mở ra, Sở Hạo Diễm trong bộ đồ ngủ, với gương mặt lạnh băng, nhìn cô đầy thắc mắc.
Bộ đồ ngủ rộng rãi để lộ phần n.g.ự.c săn chắc đầy quyến rũ của anh.
Mộc Tiểu Dĩnh đỏ mặt, không biết phải nhìn vào đâu, đành cúi đầu, giọng lí nhí:
“Em... em sợ lạnh. Mà máy sưởi trong phòng phụ bị hỏng, em có thể đổi…”
Mộc Tiểu Dĩnh chưa kịp nói xong, tự nhiên điện đóm tắt ngúm khiến cô ngây ra như phỗng.
Trời ơi, chẳng lẽ mình là Diệt Tuyệt sư thái sao?
Dù trong bóng tối, cả hai vẫn có thể nhìn rõ hành động của nhau nhờ khả năng thích nghi trong đêm.
Sở Hạo Diễm bước đến bàn cạnh giường, cầm điện thoại gọi cho quản lý tòa nhà.
Sau khi nghe thông báo rằng cầu d.a.o bị hỏng và sẽ được sửa chữa vào ngày mai, anh nắm tay Mộc Tiểu Dĩnh kéo cô lên giường.
Anh nói một câu dài nhất từ trước đến nay với cô:
“Cầu d.a.o hỏng rồi, sáng mai mới sửa được. Tối nay em hãy ngủ ở đây đi.”
Nói xong, anh cũng nằm xuống, đắp chăn như chẳng có chuyện gì.
Mộc Tiểu Dĩnh cảm thấy hơi lúng túng, nhưng vẫn có thể chấp nhận.
Dù sao, anh cũng là người chồng trên danh nghĩa của cô mà.
Nếu anh có làm gì thì đó cũng là chuyện hợp pháp.
Nhưng cô thật sự chưa sẵn sàng!
Đột nhiên, Sở Hạo Diễm ôm cô vào lòng.
Mộc Tiểu Dĩnh giật mình, lập tức muốn thoát ra.
“Đừng cử động!”
Anh giữ lấy chân cô, kéo thẳng để cô không thể nhúc nhích, rồi kẹp chân cô để làm ấm.
Hơi ấm lan tỏa từ cơ thể anh khiến cô cảm thấy an toàn và dễ chịu vô cùng.
Cô ngước lên nhìn anh, thấy anh đã nhắm mắt, gương mặt bình thản như sắp chìm vào giấc ngủ.
Những hành động của anh luôn khiến cô cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cô bất giác mỉm cười, rồi nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ sâu.