" sợ   biến mất khỏi cuộc đời   nữa."
 
Thẩm Thời Ngộ ngẩng đầu lên  , ánh lửa chiếu thẳng lên khuôn mặt , nỗi buồn trong mắt hiện rõ  che giấu.
 
Hắn nắm chặt cổ tay , giọng run run:
 
"Sau  đừng để  lo lắng nữa,  ?"
 
Có lẽ vì  nỡ để ai  lo cho ,  vô thức gật đầu.
 
Thẩm Thời Ngộ nâng mặt  lên, nhẹ nhàng hôn lên môi .
 
  còn phản kháng như , tay vòng lên cổ , nhiệt tình đáp  nụ hôn .
 
Cảm nhận  sự nhiệt tình của , cánh tay ôm eo  của  càng siết chặt hơn.
 
Trong  gian chật hẹp , bầu  khí trở nên mờ ám, nóng bỏng.
 
Một lúc lâu , Thẩm Thời Ngộ mới buông  , trán chạm  trán , khẽ :
Hoài nek
 
"Từ giờ  sẽ  rời xa  nữa."
 
 thở hổn hển, tựa  lòng .
 
9
 
Thẩm Thời Ngộ cõng  xuống núi và đưa   bệnh viện.
 
Sau đó, Dư Cảnh và Chu Tầm Dã cũng  lượt đến thăm.
 
Đối diện với ánh mắt áy náy của họ,   thấy  chút  đành lòng.
 
Sau chuyện  ,   xác định rõ lòng , chắc chắn  thể tiếp tục sống cùng họ như  nữa.
 
Họ đến đây  ,  cũng chỉ   rõ  chuyện.
 
  ở bên Thẩm Thời Ngộ.
 
Đường đường chính chính ở bên .
 
Còn  kịp mở miệng, Chu Tầm Dã   xuống bên cạnh , thở dài.
 
"Nếu  nhốt em  trong biệt thự, thì em  lẽ   bỏ trốn, cũng sẽ   thương như thế , đúng ?"
 
Hắn hiếm khi nghiêm túc như , "Anh chỉ  chơi với em thôi,  ngờ  đẩy em đến mức ."
 
Từ lúc bước  phòng, Dư Cảnh  chăm chăm   vết thương của , im lặng   một lời.
 
Một lúc lâu ,  mới từ từ mở miệng: "Bọn   sai ."
 
"Bọn   nên giam cầm em để ép buộc em  lựa chọn."
 
Nếu   nguyên chủ    bắt họ về , họ   thể bắt chước  mà dẫn đến chuyện hôm nay?
 
Nói sai, thì cũng là  của nguyên chủ, chẳng thể đổ lên đầu họ .
 
Thấy    gì, Chu Tầm Dã vội vàng tiếp lời:
 
"Bọn   suy nghĩ kỹ  đường đến đây ,   sẽ  đối xử với em như  nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-tinh-xuyen-thanh-phao-hoi-bat-nat-ba-phan-dien/8-het.html.]
 
"Em cũng  cần  đưa trở  biệt thự ngoài thành nữa."
 
"Bọn  sẽ  ép buộc em  chọn ai cả,   em  ở bên ai cũng ."
 
"Chỉ cần em bình an, khỏe mạnh, đừng biến mất vô cớ nữa là ."
 
Dư Cảnh cũng gật đầu đồng tình: "Em tự do ."
 
 nắm chặt góc chăn.
 
Họ   cho  tự do.
 
Đây là điều   từng dám mơ tới.
 
Từ khi  xuyên  cuốn sách ,   quá nhiều chuyện  thể tin  xảy .
 
Họ đều  phát triển theo cốt truyện trong sách,  hề liên thủ trả thù , nghiền nát  như từng  miêu tả.
 
Ngược , họ  suy nghĩ độc lập,  tự phân tích, tự phán đoán.
 
Nước mắt  tuôn như suối,  kiềm  mà rơi xuống.
 
Ba  họ thấy   thì hoảng loạn, cuống cuồng tay chân.
 
Thẩm Thời Ngộ lau nước mắt cho , dỗ dành: "Đã cho em tự do ,  còn  nữa?"
 
 vùi đầu  vai , nức nở: "Em  vì vui mà."
 
Không  vui vì   tự do, mà là vui vì họ  còn là những nhân vật hai chiều  trang giấy nữa, họ đều là những con  sống động bằng xương bằng thịt.
 
Thẩm Thời Ngộ nhẹ nhàng hôn lên mắt .
 
Ngay lập tức, hai   phản đối: "Dù để Thịnh Hoài tự chọn, nhưng cũng  đến mức đê tiện như , tranh thủ  tay  thế chứ!"
 
Thẩm Thời Ngộ đưa tay véo nhẹ má ,  hỏi: "Vậy em  cho họ  ,   em chọn ai?"
 
   đáp, chủ động hôn lên môi , dùng hành động để  lời , như thế là rõ ràng nhất.
 
Trước mặt hai  , Thẩm Thời Ngộ giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u , đổi  động thành chủ động, càng hôn sâu hơn.
 
Khi cảm xúc dâng trào, tay  vô thức  tháo dây buộc tóc  .
 
 lập tức đẩy  : "Còn họ đang ở đây mà!"
 
Hai    chằm chằm  chúng , ánh mắt tối sầm .
 
Thẩm Thời Ngộ nghiêng đầu liếc họ một cái, thản nhiên : "Các  chắc  ghen  nhỉ? Dù  thì bây giờ   là của  !"
 
 phì  thành tiếng, cái kiểu  xanh  của  đúng là đáng yêu hết mức!
 
 nghĩ, lựa chọn của  chắc  sai .
 
Dù  sai,  cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm cho  lầm của .
 
Tương lai, hãy cùng  đối mặt nhé~
 
(Hết)