Sau đó, Lăng Huyền Chu mặc hỉ phục tân lang, lén lút mở cửa bước . Nhìn kỹ ,   gỡ bỏ thuật  đổi dung mạo, để lộ khuôn mặt thật, vẻ mặt kiêu ngạo: "Hừ,  bảo  đừng nhặt đàn ông, đừng nhặt đàn ông, đừng nhặt đàn ông mà!"
 
Tiểu đồ  Cảnh Sơn chống nạnh, chỉ trỏ : "Bây giờ   nhé, cuối cùng vẫn  để con đến cứu !"
Ta mím môi,    thôi. Mặc dù là thế nhưng cái công phu ba chân bốn cẳng  của ngươi, xông  địa bàn ma tộc, chẳng khác nào tự dâng đầu.
 
Thấy vẻ mặt lo lắng đến ch/ết, nhưng   dối lòng  của ,  vẫn nhịn  . Ta vén khăn trùm đầu màu đỏ,  thẳng  mắt . Cảnh Sơn sững sờ, mặt đỏ hơn đ/ít khỉ.
 
Ta nghi ngờ chọc  mặt : "Mặt con   đỏ thế?"
"Làm gì !"
Hắn bực tức  đầu . Rồi như chợt nhớ  điều gì,  lúng túng hỏi : "Cái đó...     xem nhật ký của con  ?"
"..."
 
Mắt  lơ đãng. Bây giờ  tiểu nữ  giỏi,  hiểu tiếng   kịp ?
Cảnh Sơn ngh/iến răng như  quyết tâm, "Nếu    , con cũng  giấu nữa!" 
"Con ghét , con giận  lắm!"
 Hắn nắm chặt hai bàn tay, cúi đầu thấp xuống: "Người lúc nào cũng   cận với con bằng họ."
 
"Những lời  dỗ dành họ,  bao giờ  với con cả."
Hắn tức đến đỏ mắt, gào lên: "Tại  chứ sư tôn,  ghét con đến thế ?" 
"Con thậm chí còn  cầu xin sự thiên vị, chỉ mong  cũng quan tâm đến con một chút thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-tinh-dao-cai-quan-ta-bi-do-de-va-ma-ton-vay-cong/chuong-10.html.]
Đồ kiêu ngạo vẫn là đồ kiêu ngạo. Hắn dùng tay áo lau mạnh mắt,     thấy nước mắt của .
 
Đã  , bổn tôn là một  phụ nữ mềm lòng,  thể  thấy nước mắt đàn ông. Ta ngay lập tức đau lòng. Ta vội vàng ôm   lòng,  dỗ dành  xin :
"Chuyện  đây đều là hiểu lầm,   sư phụ sẽ chăm sóc con thật ."
 
Cảnh Sơn  dỗ dành,  trở về bản tính kiêu ngạo. Hắn trừng mắt hung dữ  : "Hừ, đồ  d/ối,  nhất là    như ."
Hắn kéo ,   đưa  trốn .
 
Ta bất lực: "Không   ." Lăng Huyền Chu  sớm lập kết giới trong phòng. Nơi  chỉ  thể ,  thể .
"Vậy nên con chạy đến đây chẳng khác nào tự dâng đầu!"
 
Ta cuối cùng cũng  kìm  mà gào lên. Kết quả là  kiểm soát  âm lượng. Hai con tiểu yêu đang choáng váng ngoài cửa  tiếng gào của   tỉnh.
Ta vội vàng đá Cảnh Sơn  gầm giường. Vừa đá ,   bao lâu, bên ngoài  vang lên tiếng "bùm". Hai con tiểu yêu gác cổng  choáng váng ngã lăn  đất.
 
Sau đó, Lăng Huyền Chu mặc hỉ phục tân lang, lén lút mở cửa bước . Hắn   thấy ,  k/ích động gọi: "Sư tôn!"
Nhìn thấy nhị đồ  Cảnh Nhân  gỡ bỏ thuật  đổi dung mạo, để lộ khuôn mặt ngây thơ vô  tội,  cảm thấy cuộc đời thật vô vọng, thậm chí còn buột miệng  tiếng Tây:
 
"Look in my eyes!"
"Tell me why?"
"Các  rốt cuộc định dâng bao nhiêu cái đầu nữa đây!"