Phục vụ phòng thấy tình huống đúng, nghĩ hai tranh một đàn ông mà nặng tay, vội đầu tìm ông chủ. Chu Thiến Văn Phương, ánh mắt sắc bén như đang hỏi: “Rốt cuộc cô gì?”
Văn Phương chút che giấu vẻ đắc ý mặt. Cô Chu Thiến, khóe miệng ác độc. Chu Thiến cảm thấy nổi da gà. Chu Thiến cô, chạy tới mặt Kiều Tranh, lo lắng hỏi:
– Kiều Tranh, ? Đã xảy chuyện gì?
Vẻ quan tâm lộ rõ. Văn Phương lanh lảnh:
– Anh thấy , đến giờ Thiệu Lâm vẫn quan tâm đến
Chu Thiến cả giận :
– Cô câm mồm. Bằng xé nát mồm cô.
Văn Phương nhướng mày, vẻ mặt đầy điên cuồng. Chu Thiến sắc mặt Kiều Tranh càng lúc càng tái, lòng như lửa đốt, cô khẽ gọi:
– Kiều Tranh! Kiều Tranh!
Kiều Tranh chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch đáng sợ càng khiến hai mắt tối đen, như động sâu đáy, trong đó chứa sự bi thương vô tận. Chu Thiến vẻ mặt của dọa, kinh ngạc .
Kiều Tranh vươn tay, khẽ vuốt tóc cô, sự đau khổ trong mắt bao trùm lấy cô, run run:
– Thiệu Lâm… Thiệu Lâm…
Anh nhẹ nhàng mà sức gọi, dường như khắc cái tên đó linh hồn. Chu Thiến chỉ cảm thấy tim như kim đ.â.m nhưng đành bó tay, chỉ thể lo lắng. Kiều Tranh buông cô , nhẹ nhàng đẩy cô, lẩm bẩm:
– Anh yên tĩnh một chút… nghĩ kĩ một chút…
Anh chậm rãi rời khỏi phòng, bước chân lảo đảo.
Chu Thiến định theo nhưng Kiều Tranh khoát tay với cô, vẻ mặt mỏi mệt. Chu Thiến đành dừng bước.
Chờ Kiều Tranh biến mất, Chu Thiến xoay , hung hăng trừng mắt Văn Phương, lớn tiếng hỏi:
– Rốt cuộc cô gì?
Văn Phương ngửa đầu đắc ý:
– chẳng qua chỉ chút chuyện mà cô cũng quên. Khi chuyện đó, thể nào buông tha cho cô! Ha ha…. Thiệu Lâm, xem , Kiều Tranh còn yêu cô, cô ôn mộng uyên ương! Ha…
Trong lòng Chu Thiến cực hận, cô xông lên, sét đ.á.n.h kịp bưng tai, vả mặt Văn Phương (Đang ức chế nên edit kiểu chợ búa). Bốp một tiếng, tiếng điên cuồng của Văn Phương ngừng bặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-nha-hao-mon/chuong-60.html.]
Văn Phương ôm mặt, khó tin, thét chói tai:
– Cô đ.á.n.h ! Cô dám đ.á.n.h
Chu Thiến chỉ cô , tức giận :
– Cô đáng ăn đòn! Văn Phương, cô quá ti tiện! Mặc kệ vì mục đích gì cô cũng nên dụ dỗ Kiều Tranh! Tốt nhất cô nên thành thật cho , cô gì với Kiều Tranh, nếu sẽ bỏ qua cho cô!
Trong mắt Văn Phương như ngọn lửa điên cuồng:
– Muốn ? Cô thể tự mà hỏi Kiều Tranh
Cô bỗng nhiên đảo mắt :
– Thì còn để ý Kiều Tranh như , che đây. Giờ cô thể cùng ở chung .
Chu Thiến cô , ánh mắt lạnh như băng:
– Cô thế là vì Triệu Hi Thành!
– !
Văn Phương đến mặt Chu Thiến, oán hận :
– Cô cái gì cũng , còn chỉ Hi Thành mà thôi, vì cô còn giành Hi Thành với ? Chỉ cô rời , mới cơ hội! Mà cô tổn thất gì? Kiều Tranh giờ công thành danh toại, thể cho cô sống tiếp cuộc sống công chúa! Cô còn gì hài lòng? Có lẽ cô còn ơn chừng!
Chu Thiến cảm thấy cô thể lý lẽ. Cô lạnh, cô đầy khinh thường:
– Văn Phương, quá coi trọng cô ! Thì cô não, trong óc cô chỉ cỏ rác! Cô nghĩ rằng rời khỏi Triệu Hi Thành thì cô thể chòi lên ? Nằm mơ!
Cô Văn Phương, ánh mắt sắc như đao, c.h.é.m thẳng lòng cô khiến sắc mặt cô tái mét
– Cô ý gì!
Chu Thiến cực hận cô Kiều Tranh đau khổ như nên chút nể tình:
– Cô là ai? Cô tính là cái gì? Muốn nhà họ Triệu. Nhà họ Triệu sẽ để loại phụ nữ như cô con dâu? Cho dù thì bọn họ vẫn sẽ tìm một con dâu khác môn đăng hộ đối, thế nào cũng sẽ đến lượt cô. Trước cô thể l..m t.ì.n.h nhân của Triệu Hi Thành nhưng giờ chán ghét cô! Bên sẽ bao giờ vị trí cho cô nữa. Hôm nay cô thế hại lợi !
Mặt Văn Phương cắt còn hột máu, liên tục lui về , cuối cùng ngã xuống, cả run run. Cô thể thừa nhận Chu Thiến đạo lý. Chuyện đó cô nghĩ đến nhưng cô quá khát vọng vị trí đó, chỉ cần chút hi vọng cũng sẽ buông tay.
Chu Thiến cô tiếp:
– Vốn dĩ Triệu Hi Thành chia tay cô với cô mà cũng là điều may mắn, chắc chắn cô nhận ít từ , thể bắt đầu cuộc sống mới. lòng tham khiến cô quá ngu xuẩn, cô biến chuyện thành thế lợi gì cho cô hết.