Cô lưng , tóc ngắn cũn, bờ vai rộng, eo nhỏ. Hồi lâu hồi lâu cũng gì.
Buổi sáng Chu Thiến tỉnh thấy Triệu Hi Thành . Chu Thiến cảm thấy lạ, vì mỗi rời giường cô đều ? Trong đầu khỏi hiện lên cảnh nhẹ nhàng rời giường. Lập tức lắc đầu, mà chăm sóc như ? Sao thể? Nhất định là vì cô ngủ quá sâu.
Đi xuống lầu, Chu Thiến tìm Triệu phu nhân đang cùng hầu tỉa hoa ở vườn. Lúc , bà đang cầm kéo tập trung tỉa cây. Từng chút từng chút, từ bồn hoa sang chậu câu . Chuyện nặng nề như mà bà thuần thục.
Chu Thiến tới bên bà, khẽ gọi:
– Mẹ!
Sau đó, trong lòng thầm nghĩ nên xin chuyện hôm qua như thế nào. Triệu phu nhân ngẩng đầu cô một cái, vẻ mặt bình thản:
– Dậy ! Ăn sáng ?
Sau đó tiếp tục tỉa hoa
Chu Thiến theo bà :
– Con ăn… Mẹ, tối qua con về muộn cũng gọi điện thoại lo lắng… xin . Cô cúi đầu
Triệu phu nhân ngừng tay, xoay , cô :
– Hôm qua lo lắng nhưng lo lắng cho con nhất là .
Chu Thiến ngẩng đầu lên bà, là khó hiểu. Triệu phu nhân :
– Là Hi Thành! Sau khi về cứ ở trong đại sảnh tới lui, lúc nào cũng đồng hồ, cơm ăn cũng ngon! Càng muộn nó càng lo lắng, con bạn bè gì, nó tìm con cũng nên tìm, chỉ thể gọi về nhà đẻ con hỏi nhưng cũng kết quả. Tuy rằng ngoài miệng tỏ tức giận nhưng thực tế nó lo cho con!
Chu Thiến sửng sốt, mà lo lắng cho cô. Triệu phu nhân thấy khỏi nhíu mày:
– Thiệu Lâm! Vẻ mặt con thế? Nó là chồng con đó! Nó lo lắng cho con thì kì quái thế ? , đó nó đúng với con nhưng trong đó cũng trách nhiệm của con. Con quá lạnh lùng với nó. khi con mất trí nhớ, tâm tư của nó với con đều thấy. Ngày nào cũng về nhà, bên còn đám phụ nữ bát nháo, chứng tỏ nó sống an với con. Thiệu Lâm, con cũng mở rộng lòng với nó mới , dù hai đứa là vợ chồng, hạnh phúc của con đều ở nó. Con cứ cố chấp khiến nó lạnh lùng thì lợi gì ?
Những lời khiến lòng Chu Thiến rối loạn. Trong đầu tựa hồ lập tức trào dâng nhiều ý nghĩ, lộn xộn, hỗn loạn, nhất thời trở nên mơ hồ.
Triệu phu nhân thấy cô gì nghĩ cô hiểu, ôn hòa , tiếp tục :
– Mẹ nhiều như con đừng trách dài dòng, cũng là cho các con. Nếu con cảm thấy ở trong nhà quá nhàm chán thì chơi mạt chược với chúng ? Đây chính là thứ g.i.ế.c thời gian nhất. Vừa khéo, chiều nay một thể tới
Chu Thiến vội :
– Chơi mạt chược? Con chơi
Cô liên tục xua tay nhưng Triệu phu nhân cao hứng:
– Sợ cái gì, dạy, học là .
Triệu phu nhân lôi kéo cô đại sảnh, bảo Dung tẩu gọi điện thoại cho cô. Từ khi bọn họ chuyển về, Dung tẩu cũng chuyển về đây, xem Triệu phu nhân coi trọng bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-nha-hao-mon/chuong-52.html.]
Triệu phu nhân thừa dịp Dung tẩu gọi điện thì :
– Nhất thời thiếu chân, còn đang nghĩ chiều nên thế nào cho qua ngày, con thế là . Mau hẹn với Trương phu nhân và Vương phu nhân nếu bọn họ sẽ kế hoạch khác mất
Chu Thiến hỏi:
– Ngày nào cũng chơi mạt chược?
Triệu phu nhân thở dài:
– Không chơi thì qua ngày . Đàn ông chuyện của , ban ngày ở nhà, các con đều lớn, chuyện của . Loại phụ nữ cần như chúng , trong nhà cũng hầu việc nhà, thể gì? Chẳng dạo phố với bạn bè, uống , chơi mạt chược cho qua ngày?
Sau đó bà Chu Thiến :
– Nếu các con sớm cho đứa cháu thì cũng nhàm chán như
Chu Thiến cũng dám tiếp lời, chỉ cho qua.
Ăn cơm trưa lâu, hai vị phu nhân Triệu phu nhân hẹn đến.
Đều là 50 tuổi, quần áo tinh tế, đẽ. Triệu phu nhân giới thiệu Chu Thiến cho hai . Trong đó mặt tròn, mập là Trương phu nhân, dung nhan thanh tú, vóc dáng mảnh mai là Vương phu nhân.
Trương phu nhân giọng khá lớn, bà Chu Thiến :
– Nguyệt Cầm (tên của Triệu phu nhân), con dâu của bà thật, kết hôn cùng Hi Thành cũng lâu như gặp?
Triệu Nguyệt Cầm :
– Trước ở chung, giờ thấy ở một buồn nên mới chuyển về đây bầu bạn.
Vương phu nhân thì khẽ :
– Nguyệt Cầm thật phúc, con dâu hiếu thảo như . Chẳng như con dâu , ngày nào mặt trời lặn thì về, chẳng bên ngoài gì hấp dẫn nó
Dung tẩu dẫn hầu bưng , đồ ăn lên. Không lâu , thứ chuẩn kĩ.
Triệu phu nhân đón khách đến bàn mạt chược. Trương phu nhân uống một ngụm :
– May mà Nguyệt Cầm tìm chơi bài, bằng chiều nay cũng gì.
Triệu Nguyệt Cầm ngạc nhiên :
– Không bà định spa với con dâu
Trương phu nhân :
– Con dâu sáng sớm về nhà đẻ!